Hai người ăn rất vui vẻ, nhìn nét mặt hạnh phúc lại thoáng chút bi thương của Dương Nam Gia Ý thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này. Từ khi gặp Cao Tuấn cô biết mình đã thật sự rung động với anh, còn Dương Nam cô chỉ là cảm động, xem anh như một người anh trai. Gia Ý muốn cứ mãi như thế này, thật sự cô không muốn mất đi người anh trai tốt, yêu thương cô như Dương Nam. Dương Nam dần như hiểu được ý của cô, anh không đề cập đến chuyện lần trước, cứ như vậy xem như chưa từng thổ lộ với cô.
"Cậu ta đối với em thế nào, có tốt không".
Gia Ý ngạc nhiên khi nghe Dương Nam hỏi, nhưng cũng vội trả lời anh.
"Anh ấy rất tốt với em". Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi cô, Dương Nam cũng không hỏi thêm điều gì. Ăn xong anh đưa cô trở lại bệnh viện rồi về công ty.
Hôm nay Gia Ý tan làm sớm, cô về nhà chuẩn bị bữa tối cho anh. Vốn dĩ ngày thường Cao Tuấn rất ít khi về nhà nhưng nay có cô anh rất hay về lại còn về sớm hơn trước. Vụ án của ba anh cuối cùng cũng kết thúc, bốn năm rồi thật sự cũng nên quên đi. Người chết cũng chết rồi, vốn không nên để đau thương cho người ở lại. Vốn dĩ cô và anh gặp nhau chắc có lẽ là duyên nợ từ trước muốn để anh bù đắp lại những tổn thương mà cô phải chịu. Đang suy nghĩ bổng nhiên Cao Tuấn gặp cô trên đường, tay đùm sách một đống đồ, bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hanh-phuc/2777872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.