Lúc mở mắt, Tống Mê Điệt thấy một thân hình cao lớn như cây ngọc, mắt như sao sáng, mày như núi xa. Người kia mặc áo giáp, bóng hình như ẩn như hiện giống như nơi này là sơn cốc mù sương.
Lòng nàng cực kỳ vui vẻ và cho rằng mình đã cùng Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang tới nơi tây phương cực lạc. Nàng than nhẹ, “Sư huynh, sư tỷ……”
“Mê Điệt.”
Tai bỗng nghe thấy một giọng nói không nên thuộc về thế giới này thế là trái tim Tống Mê Điệt chợt siết lại. Nàng đau tới độ từng lỗ chân lông run lên, đến hàm răng cũng nghiến chặt. Ngay cả ở trong mộng nàng cũng không muốn đối mặt với hiện thực. Giờ nó lại hiện ra trước mặt nàng, máu chảy đầm đìa và không
cho nàng cơ hội trốn tránh.
Ánh mắt nàng theo bóng dáng cao lớn kia chậm rãi rơi xuống. Nàng thầm cười lạnh nghĩ: lấy đâu ra tây phương cực lạc, nàng còn đang nằm trong chùa Càn Hóa, ngay trước pho tượng Thiên Vương.
Mãi tới giờ khắc này nước mắt nhịn đã lâu mới ào ạt chảy ra. Nàng khóc tu tu, đau khổ không thể nén được. Rồi cảm xúc rách nát của nàng được một đôi bàn tay đón lấy, cả người nàng chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Lưu Trường Ương ôm lấy nàng từ sau lưng, nhưng vì ngại vết thương khắp người nàng nên hắn không dám ôm quá chặt, chỉ đỡ nhẹ, để nàng tựa ngựa vào lòng mình.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng để nàng dựa và chờ nàng ổn định cảm xúc mới dịu dàng hỏi, “Mê điệt, nàng có muốn tới gặp họ lần cuối không?”
Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên được chôn cùng một mộ. Mộ ấy không lớn nhưng được thủ hạ của Lưu Trường Ương và Trương Thường Thanh đào vuông vắn bằng phẳng không chút lộn xộn. Không biết hắn tìm đâu được một cái quan tài và đặt hai người họ vào đó. Cả hai đã được thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt
được lau sạch thế nên thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702587/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.