Đương nhiên Tống Mê Điệt biết. 
“Kẻ nọ mặc đồ đen từ đầu tới chân, nhưng từ hình dáng có thể đoán được đó là phụ nữ. Một tay nàng ấy xách đao dài, một tay xách theo cái gì đó. Lúc ấy muội không nhìn rõ lắm nhưng sau này nghĩ lại thì cái thứ tròn tròn vẫn đang nhỏ máu kia hẳn là đầu của Tiếu Sấm.” 
Nàng nói xong thì phát hiện Mạc Hàn Yên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt khác hẳn ngày thường nhưng không rõ là khác chỗ nào vì thế nàng nhỏ giọng hỏi, 
“Sư tỷ, sao thế?” 
Mạc Hàn Yên rũ mắt đáp, “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, giết người thì cứ giết, sao phải chém đầu? Vừa tốn sức lại khiến máu bắn lên người.” 
Tống Mê Điệt bừng tỉnh, “Cũng phải, nàng ta làm điều thừa ấy để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ vì có thù hận với Tiếu Sấm ư?” 
Kỳ Tam Lang đang gặm dưa lê nghe thế thì ném nửa quả dưa ăn dở xuống đất khiến nó tan nát, nước văng khắp nơi: “Kẻ đã chết sẽ chẳng nói được gì nên 
chúng ta cũng không biết tên hung thủ kia có thù oán gì với Tiếu Sấm hay không. Nhưng người sống thì khác. Rõ ràng hắn có miệng, mà mệnh của hắn là do Mê Điệt nhà chúng ta cứu, vậy mà một cái rắm hắn cũng không nhả được là sao?” 
Kẻ bị hắn mắng đương nhiên là Lưu Trường Ương. 
Cảnh Vương điện hạ cũng là mục tiêu của hung thủ kia, nhưng sau khi tỉnh táo hắn lại phủi sạch và nói bản thân không biết đã đắc tội vị la sát kia lúc nào để đến nỗi chọc phải họa chết người. 
“Các muội có tin không? Ta không tin. Thằng nhãi kia chẳng bao giờ nói được câu nào thật.” Tới đây hắn nhìn chằm chằm Tống Mê Điệt và hung hăng mắng, “Mê Điệt, sao muội phải cứu hắn? Cứ để hắn chết ở phủ Đô Hộ cũng tốt, cả hắn và Tiếu Sấm đều chết là chúng ta có thể dẹp đường về Trường Lăng rồi không bao giờ thèm quản những việc xảy ra ở Tây Chiếu nữa.” 
Tống Mê Điệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702566/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.