Bọn nha hoàn bị dọa hoảng hốt chạy khắp nơi, chỉ có một thị tỳ hầu cận bên 
cạnh nàng là không đi. Nàng ấy ôm một chồng giấy từ trong rương và đặt cạnh thi thể đã lạnh của chủ nhân rồi khóc, “Thật sự không đáng mà! Nô đã sớm cảnh báo ngài là không đáng nhưng ngài cứ một hai phải thử. Hiện tại chính kẻ này lại hại chết ngài.” 
Trên giấy là những bài thơ hắn viết cho nàng, từng câu từng chữ như được viết bằng máu từ con tim. Nàng thấy chúng mới bảo thị nữ thu lại, rồi lấy khăn bọc băng lạnh đắp lên trán giúp hắn giảm sốt, “Nếu ta cự tuyệt thì hắn sẽ chết, không bằng ta…… thử một lần xem sao.” 
Nàng không biết tà thuật, còn hắn là kẻ ngốc. Từ ánh mắt đầu tiên hắn đã chìm vào ái tình là thật. Còn những lời hắn nghe thấy ở Thương Nam là do Tề Vương cố ý cho thám tử tới tung tin đồn. Bản thân kẻ kia không thể tự tay giết chết mẹ ruột nên mượn tay hắn cho nàng một cái chết khổ sở nhất. 
“Tùy châu, Vân Thường và hộ tâm kính, chàng phải cất giữ ba thứ này và lúc nào cũng mang theo người.” 
Nàng giúp hắn mưu toan tất cả nhưng lại không thể đoán được đúng lòng hắn. Mà bản thân hắn dù có thể nhìn thấu lòng người trong thiên hạ nhưng trước sau không hiểu nổi một chữ “Tình”. 
“Là người thì đều có nhược điểm. Nhược điểm của Hư Sơn chính là hắn không hiểu chuyện tình cảm, không biết thứ này hung hiểm thế nào. Người thông minh nhất trên đời cứ thế bị ta tính kế.” 
Hai năm sau khi Tề quốc đầu hàng Yến, Tề Vương bị Yến Thái Tổ Lưu Tỉ giam lỏng ở Trường Lăng và chìm trong ăn chơi trác táng. Trong một bữa tiệc hắn đã nói ra một câu này với khách khứa có mặt. 
“Cố Thái Hậu của Tề quốc ở góa nhiều năm, nếu lúc ấy ngài nhắm một mắt mở một mắt thì có lẽ tứ quốc…..” Người nói chuyện tự biết mình phạm vào kiêng kị nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702557/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.