🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc này người của Uất Trì Thanh phái ra cũng đã tới nơi nhưng lại chỉ thấy một khối thi thể bị cắt nát họng. Thi thể vẫn còn ấm chứng tỏ mới chết chưa tới nửa canh giờ. Mà trên người kẻ nọ lại chứa một lá thư mật bên trong thuật lại



chuyện Lưu Trường Ương tự mình rời khỏi Tây Chiếu. Hiển nhiên kẻ này là do Giáo Sự phủ phái tới Trường Lăng để báo tin.



“Nếu nhanh…… nhanh hơn một chút là có thể nhìn thấy người âm …… âm thầm trợ giúp điện hạ.” Uất Trì Thanh cưỡi ngựa đi bên cạnh Lưu Trường Ương và tiếc hận vỗ đùi, “Chỉ kém…… kém một chút,” nói xong hắn liếc mắt nhìn ba người của phủ Đình Úy đang đi phía sau và nói tiếp, “Điện hạ, ngài có thể đoán được là …… là ai không?”



“Không biết.” Lưu Trường Ương cũng quay đầu lại liếc mắt thì thấy Tống Mê



Điệt đang ngáp, miệng há rõ to, giống Long Vương hít mây nhả khói trong tranh tết.



Khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên sau đó hắn quay đầu lại nghe Uất Trì Thanh lải nhải, “Điện hạ còn không…… không đoán được, vậy kẻ kia trốn quá…… quá sâu. Lần này Trang tướng quân có thể kịp thời tới cứu điện hạ là



điều đã nằm trong dự ……. dự đoán. Nhưng nào có ngờ chúng ta còn…… còn có người khác giúp đỡ……”



“Có phải giúp hay không còn chưa biết được,” Lưu Trường Ương liếc nhìn dòng người thành hàng phía trước, “A Thanh, ngày thường ta luôn dặn dò ngươi đọc nhiều sách một chút, như vậy khi nhìn nhận vấn đề ngươi sẽ có thể nhìn thấy những cong vòng trong đó.”



Uất Trì Thanh lộ vẻ mặt khó hiểu, còn Chử Ngọc ở bên trong kiệu thì vén rèm lên, tay che miệng cười nói, “Uất Trì đại ca, điện hạ nói đầu óc huynh đơn giản đó.”



Nói xong nàng cũng không hạ rèm ngay mà nhìn Lưu Trường Ương sau đó hai người nhìn nhau cười.



“Tiên hầu đèn.”



Bên tai nàng bỗng nhiên thổi qua ba chữ này. Trong tiếng người hỗn loạn vốn khó nghe rõ nhưng Chử Ngọc lại chỉ thấy nó như tiếng ngọc vỡ, cực kỳ rõ ràng và vang vọng.



Nàng vội lệnh cho kiệu phu dừng lại và xuống kiệu đứng bên cạnh Lưu Trường Ương và Uất Trì Thanh sau đó nghi hoặc nhìn dòng người đang tiến về phía trước. Ánh mắt nàng đảo quanh, “Ai, là ai nói đến tiên hầu đèn thế?”



“Tiên hầu đèn.”



Giọng nói kia lại truyền tới, cách nàng thật sự gần, ngay bên dưới chân thế là Chử Ngọc cúi đầu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702544/chuong-94.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.