Mặt hồ mênh mông, khói sóng nhấp nhô phủ lên bóng núi. 
Bên hồ toàn là thuyền đánh cá, cái to cái nhỏ, có bè có thuyền, từng cái nối đuôi nhau um tùm bên bờ hồ. Cộng lại phải tới 300-400 chiếc. 
Uất Trì Thanh hơi nóng nảy, “Nhiều thuyền như thế …… đi tìm từng chỗ một thì không biết phải …. phải tìm đến đời nào.” 
Lưu Trường Ương đứng phía sau lưng hắn và thở dài, “A Thanh, càng sốt ruột càng không thể hoàn thành công việc.” 
Hắn mang theo một đám người quay về thị trấn bên hồ Kim Quang, vừa đi vừa ngó nghiêng, mãi đến khi thấy một tiệm thuốc bình thường mới dừng lại. 
“Tống Mê Điệt, ngươi theo bổn vương vào đó.” Lưu Trường Ương quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống người Tống Mê Điệt đang đứng ở cuối hàng ngũ. Thấy nàng do dự hắn lập tức híp mắt ý bảo: Vào cái lúc này chẳng lẽ ngươi còn muốn chậm trễ thời gian hả? 
Tống Mê Điệt nhìn nhìn Mạc Hàn Yên và thấy sư tỷ gật đầu thế là bước nhanh qua và đi theo Lưu Trường Ương vào tiệm thuốc kia. 
Tiệm thuốc rất nhỏ, tiểu nhị cũng không có mà chỉ có mỗi ông chủ đứng trước quầy thuốc nhiều ngăn và cúi đầy gẩy bàn tính. Nghe thấy tiếng động thế là ông ta ngẩng đầu lên nở nụ cười với cả hai, “Các vị khách quan muốn bốc thuốc à? Có đơn thuốc không?” 
Lưu Trường Ương bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi và chần chừ trong chốc lát mới nói, “Thuốc này vốn là không có đơn.” Nói xong hắn mang vẻ mặt nghi hoặc và đẩy Tống Mê Điệt về phía trước, “Nói ra cũng hơi hổ thẹn, con nhóc này nhà ta không màng ăn uống, chỉ thích ăn mấy thứ táo mơ chua chua gì đó, tính ra đã hơn một tháng.” 
Ông chủ giống như bừng tỉnh, ánh mắt nhìn từ Lưu Trường Ương đến Tống Mê Điệt…… à, nhìn bụng nàng. Sau đó ông ta tặc lưỡi lắc đầu nói, “Tuy đang tuổi huyết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702539/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.