Chương trước
Chương sau
Nói đến đây bỗng có một hộ vệ đang ngồi sưởi ấm bên cạnh đứng lên đi tới và hành lễ với Lưu Trường Ương, “Điện hạ, mới vừa rồi bọn thuộc hạ dựa theo lời dặn của ngài và vào thư phòng điều tra nhưng kết quả lại bị nhốt trong một mật thất bên dưới kệ sách. May có Mạc đại nhân phát hiện bọn thuộc hạ mới có thể thoát thân.”

Lưu Trường Ương còn chưa nói chuyện Mạc Hàn Yên đã bật dậy, miệng lẩm bẩm “mật thất”, cả người vọt về phía trước, “Nhà họ Tôn có rất nhiều mật thất, có khi chúng ta có thể tìm được manh mối từ đó.”

Mỗi một căn phòng đều có mật thất, cái thì ẩn sau bình phong, cái giấu dưới giường, còn có cái khảm ở bệ bếp, cực kỳ ẩn mật. Nếu không phải bọn họ cố tình tìm kiếm thì căn bản không thể phát hiện ra.

Nhưng toàn bộ mật thất kia đều rỗng tuếch, hoàn toàn không có gì. Hiển nhiên tên hung thủ giết người diệt khẩu đã vét sạch đồ trong những mật thất này và không để lại gì.

Lưu Trường Ương đi vào căn phòng ngủ lớn nhất và chuyển ánh mắt tới Tôn Dần đang nằm ngửa trên giường: Ông ta hơi ngửa đầu, sợi tóc hoa râm rũ trên

mặt, bộ dạng không an ổn lắm, môi dúm lại, mắt nghiêng qua một bên như đang nhìn cái gì đó.

Ông ta không chết trong lúc ngủ mơ mà trước khi chết hẳn ông ta đã phát hiện ra mình trúng độc nhưng lúc ấy thân thể đã mềm nhũn, không thể động đậy nên mới tạo ra bộ dạng kỳ quái thế này.

Lưu Trường Ương như nghĩ ra cái gì đó nên nhíu mày đi tới bên cạnh Tôn Dần và ngồi xổm xuống sau đó nhìn theo ánh mắt ông ta.

Hắn lập tức rùng mình: Nơi Tôn Dần đang nhìn là một cái bàn tròn trong góc phòng. Tuy nó bị bóng đen bao phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một thứ đang phản chiếu ánh nến và hơi lóe lên.

Lưu Trường Ương đứng dậy và đi qua nơi đó nhặt thứ kia lên sau đó soi kỹ dưới ánh nến. Hắn phát hiện đây là một mảnh sứ, mặt vỡ sắc bén, chắc chắn có thứ gì đó bị vỡ và sót một mảnh nhỏ này.

Lưu Trường Ương thấy lòng mình căng lên và mơ hồ cảm thấy mình đã gặp thứ này ở đâu rồi. Nhưng ý nghĩ kia lướt qua quá nhanh, hắn chẳng kịp túm lấy nên chỉ đành nhìn về phía đôi mắt tràn đầy chết chóc của Tôn Dần. Trong đầu hắn là ngàn vạn suy nghĩ quay cuồng: Đây là chứng cứ sao? Một miếng sứ màu trắng là đủ để vạch trần bí mật ẩn giấu thật sâu ư?

Hắn không tự giác nắm chặt tay mình, cả người bỗng như bị điện giật sau đó nhếch miệng cười khẽ: “Hắn tưởng mình đã tiêu hủy mọi chứng cứ nhưng ai biết trời cao còn có mắt, vẫn còn cá lọt lưới.”

Vừa dứt lời hắn đã thấy Tống Mê Điệt thò đầu vào hỏi, “Điện hạ phát hiện ra cái gì hả?”

Lưu Trường Ương nghiêng mắt liếc nàng một cái, “Tống Mê Điệt, chúng ta về am ni cô.”

Trong phòng Tĩnh Ân lúc này máu đã khô nhưng mùi máu tươi vẫn quanh quẩn trong không trung. Tuy gió núi đã thổi tan một ít nhưng mùi máu vẫn vương trên tường, trên giường, trên song cửa giống như một mảnh tàn hồn của lão ni

cô đang lưu luyến nơi mình đã ở cả đời và mãi không tan.

Tống Mê Điệt bước vào trong phòng, chân dẫm lên vết máu và đi tới cúi người nhặt mấy viên thuốc rơi rụng trong vũng máu đã khô. Nàng nhìn thoáng qua bình sứ vỡ bên cạnh sau đó đi ra ngoài và giao đống thuốc cho Kỳ Tam Lang.

“Sư huynh, đây là thuốc phá thai,” nàng thấy Kỳ Tam Lang híp mắt, chóp mũi giật giật thì nói tiếp, “Cảnh Vương điện hạ tìm thấy một mảnh sứ trong phòng Tôn Dần. Nó giống hệt chất liệu của cái bình đựng thuốc viên trong am ni cô này nên hắn hoài nghi trong phòng tối ở nhà họ Tôn cũng giấu những bình thuốc tương tự.”

Kỳ Tam Lang gật đầu, ngón tay nghiền nát thuốc viên và dán lại gần ngửi ngửi, mày nhăn càng sâu hơn.

“Sư huynh,” Mạc Hàn Yên thấy sắc mặt Kỳ Tam Lang không đúng thì cũng đến gần, ánh mắt nhìn bột thuốc trong tay hắn và nghi hoặc hỏi, “Có cái gì không đúng sao?”



Chỉ có Lưu Trường Ương là lặng yên nhìn chằm chằm Kỳ Tam Lang, từ đầu đến chân căng thành một đường thẳng tắp, giống như chỉ cần gió thổi qua là gãy.

“Chỗ này ngoài các loại thuốc mang tính hàn như hạt mã tiền, sinh nam tinh, sinh xuyên ô, tam lăng và mậu thuật thì ta còn ngửi được thứ khác nhưng phải thử mới biết bên trong chứa cái gì.” Kỳ Tam Lang vừa nói vừa móc một cái

bình thủy tinh trong suốt từ bên hông. Chất lỏng bên trong sáng trong, dưới ánh trăng nó thậm chí còn hơi phát sáng.

Hắn rút nắp bình rồi bỏ bột thuốc vào bình kia. Chất lỏng trong suốt lập tức thay đổi, đầu tiên có khói trắng bốc ra, sau đó là vài tiếng giòn vang, cuối cùng nó phân thành ba tầng: tầng đỏ tươi, vàng cam, tầng trên cùng là màu xám hơi lóe

ánh xanh.

“Màu xám,” Kỳ Tam Lang nhìn chằm chằm bình thủy tinh, trong mắt là hơi lạnh, “Tro cốt, trong thuốc này có tro cốt của người. Giết người ăn thịt, đốt xương làm thuốc, đây là tà thuật đã sớm bị cấm thế mà lại có kẻ trong dân gian dám sử dụng.”

“Giết người ăn thịt, đốt xương làm thuốc,” Tống Mê Điệt lẩm bẩm lặp lại, “Sư huynh, lời này là ý gì?”

Kỳ Tam Lang cười lạnh nói, “Trong sách y thời cổ có ghi lại cách dùng xương trẻ con luyện ra thuốc viên có thể trị được nhiều loại bệnh, thậm chí có thể phá thai. Thế nên có kẻ không màng nguy hiểm bắt cóc trẻ con, ăn thịt, nấu xương làm thuốc chữa bệnh. Chẳng qua phương thuốc này đã sớm bị chứng minh là vô căn cứ, bởi vì nguyên nhân chính giúp chữa bệnh là tăng liều lượng thuốc chứ không phải do tro cốt trẻ con.”

Tống Mê Điệt xoay chuyển con ngươi, “Trong truyền thuyết thì thuốc của Hoa đèn bà bà cũng trị được bách bệnh.”

Kỳ Tam Lang gật đầu, “Thế nên mới có thể liên hệ hai việc này với nhau, phụng dưỡng tà thần, luyện chế thuốc viên, lấy việc này để thu lợi.”

Tống Mê Điệt nhíu mày, “Vậy Chử ngọc……” Nói đến đây nàng quay đầu nhìn Lưu Trường Ương và thấy tuy mặt hắn không gợn sóng nhưng da mặt trắng bệch vì thế lòng nàng sinh ra chút đồng cảm.

Lúc Lưu Trường Ương đoán được lai lịch mảnh sứ thì thật ra cũng đã đoán được đại khái nguyên nhân kẻ kia bắt Chử Ngọc.

Nhưng hiện tại chính tai nghe Kỳ Tam Lang phân tích hắn vẫn thấy cả người mình như chui trong hầm băng. Mỗi một huyệt đạo trên người hắn đều bị bịt kín, cả người như một tảng băng không thể nào động đậy.

Mãi tới khi đầu ngón tay bị người ta nắm lấy và lắc vài cái thì tầng băng bên ngoài mới vỡ ra và đánh thức thần kinh chết lặng của hắn.

“Điện hạ,” Tống Mê Điệt vươn tay ra kéo tay hắn, một cái tay khác lắc lắc trước mặt, đầu dán lại gần, hai con ngươi sáng trong in bóng dáng hắn, “Chúng ta mau lên đường thôi, không thể trì hoãn nữa.”

Nói xong nàng cũng không buông tay ra. Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng nắm chặt tay hắn, cùng nhau rúc vào một chỗ như sưởi ấm cho nhau.

“Đi.” Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng lên tiếng và đi ra ngoài am ni cô, tay vẫn nắm lấy tay Tống Mê Điệt khiến nàng không kịp phản ứng đã thất tha thất thểu đi theo hắn.

Mạc Hàn Yên đứng ở phía sau nhìn bóng hai người và hé miệng vài lần, cuối cùng cất giọng còn lạnh hơn ngày thường vài độ, “Sư huynh, Mê Điệt và Cảnh Vương điện hạ thân thuộc như thế này từ lúc nào vậy?”

Kỳ Tam Lang nghẹn một bụng tâm sự rốt cuộc cũng có cơ hội xả hết thế là vội báo cáo toàn bộ những gì hắn nhìn thấy ở nhà họ Tôn. Sau đó hắn bồi thêm một câu, “Sư muội, đã như vậy rồi thì chẳng phải Mê Điệt chỉ có thể gả cho hắn



sao?”

Mạc Hàn Yên nhíu chặt hàng mày mảnh khảnh và hỏi, “Mê Điệt không phản kháng hả?”

“Con bé có biết gì đâu!” Kỳ Tam Lang vỗ đùi một cái, “Khi đó nó bị ngâm nước nên không biết gì.”

Mạc Hàn Yên trầm mặc thật lâu mới rũ mắt nói, “Cảnh Vương tuyệt đối không phải đối tượng thích hợp.”

Kỳ Tam Lang gật đầu như đảo tỏi, “Đương nhiên không phải kẻ tốt đẹp gì. Giữa hai ta với nhau ta cũng nói thẳng, nếu hắn thực sự được tổ tiên phù hộ và một ngày kia được việc thì sẽ quân lâm thiên hạ giống cha hắn. Đến lúc ấy phi tần trong hậu cung sẽ thành đàn, đứa nhỏ ngốc như Mê Điệt làm sao tranh được mấy kẻ đó? Còn nếu hắn thua mà Mê Điệt đi theo hắn thì chẳng phải chỉ có đường chết à?”

“Thế nên hôn thì hôn thôi.” Mạc cô nương lạnh lùng nói một câu.

“Cái gì?” Kỳ Tam Lang chưa kịp hoàn hồn nên cứ thế ngơ ngác nhìn Mạc Hàn Yên.

“Chẳng lẽ hôn một chút là sẽ biến thành người của hắn chắc?”

Nàng nói xong lập tức đi ra ngoài. Kỳ Tam Lang nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc và sững ra tại chỗ: Vốn hắn tưởng cô nương mình thích là người theo khuôn phép cũ, ai ngờ lễ nghi phiền phức trong lòng nàng lại chẳng bằng cái rắm.

Nhưng người như thế lại càng hợp ý hắn. Kỳ Tam Lang nghĩ nghĩ và trên mặt là trăm mối ngổn ngang. Sau đó hắn đuổi theo, khúc mắc trong lòng cũng cứ thế được gỡ xuống, “Sư muội nói đúng, Mê Điệt không biết gì, ta cũng coi như không nhìn thấy thế nên chỉ bằng cái miệng của Lưu Trường Ương thì không thể nói đen thành trắng được.”

Hai người bước nhanh ra khỏi am ni cô, lúc này Mạc Hàn Yên mới gọi với theo Tống Mê Điệt, “Mê Điệt, qua chỗ sư tỷ.”

Tống Mê Điệt đang muốn lên ngựa lại nghe nàng ấy gọi thì tung ta tung tăng chạy tới. Vừa định hỏi có chuyện gì đã bị Mạc Hàn Yên túm đến bên người. Một tay nàng ấy nhéo tai nàng và hơi dùng sức thế là nàng đau nhe cả răng.

“Về sau không được quá thân thiết với Cảnh Vương.” Mạc cô nương hạ thấp giọng nên tiếng nói chỉ nhỉnh hơn cái lá cây rơi một chút. Ấy vậy mà Tống Mê Điệt vẫn nghe thấy và nháy mắt đờ người ra. Nàng cũng không quản nàng ấy nói đúng hay sai mà lập tức bày ra bộ dạng đứng đắn nhất, nghiêm túc nhất để gật đầu một cái.

Mạc Hàn Yên mà không tức giận thì dù mặt có lạnh cũng là sư tỷ yêu thương nàng nhất trên đời. Nhưng Mạc Hàn Yên mà đã giận thì sẽ hoàn toàn biến thành người khác. Đừng nói Tống Mê Điệt, ngay cả sư phụ của bọn họ là Chúc Hồng cũng không dám ra oai khi Mạc cô nương tức giận. Nói nhiều ông ta cũng sợ sẽ thành oan hồn dưới hai quả kim cang chùy kia.

“Sư tỷ, ta nghe tỷ hết, về sau sẽ không nói chuyện với hắn nữa.” Tống Mê Điệt lập tức cười làm lành, đầu ngón tay sờ nhẹ lên cổ tay áo Mạc Hàn Yên.

Mạc cô nương nhìn bộ dạng nàng cẩn thận lấy lòng thì nhếch khóe miệng và buông tay ra, trên mặt là ý cười khó phát hiện, “Mê Điệt còn nhỏ nên không nhìn thấu thế gian hiểm ác. Sư tỷ chỉ không muốn muội phải chịu thiệt.”

Tống Mê Điệt không hiểu nhưng thấy Mạc Hàn Yên hơi dịu lại thì trong lòng lập tức an tâm, “Có sư huynh và sư tỷ ở đây ai dám bắt nạt muội?” Vừa dứt lời bỗng nàng nhớ ra cái gì đó, “Nhưng sư tỷ, hai người không trở về thành thì

chẳng phải Tiếu tướng quân sẽ không biết Lưu Trường Ương rời khỏi Tây Chiếu ư?”

“Không vội, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta đều nhìn thấy, chẳng lẽ hắn còn có thể cãi được chắc?” Kỳ Tam Lang nhảy lên ngựa và nhìn bóng dáng Cảnh Vương sau đó cười nói, “Thánh Thượng kiêng kị Cảnh Vương liên hệ với cựu thần của tiền triều nên lần này chúng ta đi cùng sẽ không cho hắn cơ hội đó. Huống chi bây giờ hắn còn có nhược điểm nằm trong tay chúng ta.”

Tống Mê Điệt biết nhược điểm mà Kỳ Tam Lang nói đến chính là mảnh gỗ khắc chữ của Thẩm Tri Hành trước khi chết vì thế gật đầu nhảy lên ngựa cùng hai người họ đi xuống núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.