Tống Mê Điệt cũng không biết có phải vì bản thân giải thích không rõ ràng hay không nhưng dù sao lúc nàng nói xong mọi chuyện, hai kẻ kia vẫn run lẩy bẩy. Mãi tới khi Lưu Trường Ương để hai tên hộ vệ đưa họ tới phòng của Diệu Chân và xốc ván giường lên trước mặt họ sau đó gõ mở tượng đất trong đó để bọn họ thấy thi thể đã thối được một nửa thì hai người mới hết run và ngã quỳ trước giường.
Người đàn ông trung niên gào lên “Thiếu gia” và dập đầu với thi thể kia, miệng vẫn gào, “Thiếu gia, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được ngài rồi.”
Gã đàn ông bị Diệu Chân giết tên là Tôn Thừa Tổ, trong nhà buôn bán dược liệu. Nhà bọn họ cách chân núi hai dặm. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Người nhà họ Tôn tin Phật nên mỗi năm đều đưa không ít tiền đèn dầu cho am ni cô, còn định kỳ đưa ít đồ dùng tới để dùng cho việc cúng bái.
Hai người này là tôi tớ nhà họ. Hôm nay bọn họ phụng mệnh tộc trưởng Tôn
Dần, cũng là chú của Tôn Thừa Tổ tới đưa đồ. Không ngờ bọn họ lại chứng kiến một vụ thảm án, còn tìm được thiếu gia nhà mình đã chết nhiều ngày.
Sau một lúc khóc lóc người đàn ông trung niên kia để thiếu niên lại còn bản thân mình thì hoang mang vội vã xuống núi bẩm báo việc này với chủ.
Đứa nhỏ không dám trái lệnh nên đành ở lại nhưng nhìn ba cỗ thi thể trong nhà hắn vẫn sợ run lên và không biết phải đứng chỗ nào. Hắn chỉ dám trốn đến vườn rau và dán vào tường, cả người run rẩy, tay xoắn lại.
Tống Mê Điệt cảm thấy đứa nhỏ thực đáng thương nên rót một chén trà đưa qua. Nhưng đứa nhỏ không đón lấy mà ngó nàng một cái sau đó tiếp tục cậy cậy đầu ngón tay đã tróc một tầng da.
Nàng chạm phải cái mông lạnh thì xấu hổ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702523/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.