Chương trước
Chương sau
Ở Tây Chiếu này trời tối muộn. Tuy đã tới giờ Tuất nhưng ánh nắng vẫn phô một tấm thảm màu đỏ nhạt xuống mặt đất giống như thay Cảnh Vương phủ tiếp đón khách.

Chử Ngọc nhanh chóng mua được tua mới. Tuy nó không bằng cái nàng tự làm nhưng có hơn không. Nàng treo túi tiền trên đầu ngón tay và giơ về phía mặt trời lắc lắc. Nàng như thấy vảy cá chép lấp lánh giống như nó còn sống và đang bơi lội trong ao nước.

“A di đà Phật, cuối cùng cũng mua được,” Tường Nhi chắp tay trước ngực và lung tung vái mấy vái mới kéo lấy tay áo Chử Ngọc, “Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi. Nếu bị người khác phát hiện chúng ta trộm chuồn ra ngoài thì Tường Nhi sẽ bị điện hạ phạt đó.”

Chử Ngọc cười nàng, “Sợ cái gì? Điện hạ cùng lắm là bắt ngươi chép《 Mạnh Tử 》hoặc《 Trung Dung 》thôi chứ có đánh ngươi đâu.”

Tường Nhi chu môi, “Thế còn khó hơn bị đánh. Hôm nay Uất Trì đại nhân còn phàn nàn với nô tỳ là điện hạ bắt ngài ấy viết văn. Ngài ấy lăn lộn cả đêm, còn mệt hơn phải mang binh đi đánh giặc.”

Nói xong không nghe thấy ai đáp lại thế là nàng quay qua thì thấy Chử Ngọc không nhúc nhích. Ánh mắt nàng xuyên qua mũ áo choàng vì thế nhìn không rõ.

Tường Nhi theo ánh mắt kia nhìn sang một bên thì chỉ thấy một làn hơi nước bốc lên. Phía dưới là một xửng bánh bao trắng trẻo mập mạp, ở giữa có một cái bị bẻ nửa lộ nhân thịt thơm phức.

Mùi bay ra từ cái bánh bao kia rất thơm nhưng không chỉ có mùi thịt mà kèm thêm mùi ngọt thanh hòa tan vị dầu mỡ.

Nàng nuốt nước miếng nhưng ngay sau đó nỗi sợ hãi phải chép sách chiếm thế thượng phong vì thế nàng ấy giữ chặt tay Chử Ngọc, “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, đừng về muộn.”

Ánh mắt Chử Ngọc vẫn dính lấy mấy cái bánh bao, miệng nói những lời như nói mớ, “Tường Nhi, chúng ta mua mấy cái mang về đi.”

Nói xong không đợi Tường Nhi phản đối nàng đã giật tay ra và đi về phía cái sạp kia, đầu gục xuống, nửa khuôn mặt chìm trong hơi nước.

“Cô nương, muốn mua bánh bao quỷ à? Mười văn một xửng, bảo đảm ngài ăn một lần là khó quên.”

Một giọng nói vang lên phía sau sạp, tuy mang khẩu âm miền nam nhưng cũng chỉ bình thường, không có gì nổi bật. Ấy vậy mà không hiểu sao trái tim Tường Nhi lại bắt đầu nảy lên thật mạnh, hơi nước trước mặt như lan ra, dù nàng nỗ lực mở to mắt thế nào cũng không thấy được mặt kẻ kia.

***

Tống Mê Điệt thấy bữa cơm này cực kỳ khó chịu bởi vì nàng luôn có cảm giác ai đó thi thoảng sẽ nhìn về phía mình. Ánh mắt kia như vô tình nhưng lại lạnh lẽo, ảnh hưởng lớn tới khẩu vị của nàng.

Nếu là người khác thì cũng thôi đi, nàng cứ coi như không thấy là được. Nhưng kẻ kia lại là vị nam chủ nhân của vương phủ hoa lệ này vì thế nàng không thể

coi như không thấy: Mỗi một món nàng ăn, mỗi ngụm rượu nàng uống đều là của hắn thế nên dưới ánh mắt hằn học ấy mà nàng còn ăn uống thỏa thích được thì chắc da mặt phải dày lắm.

Nhưng kẻ ngốc cũng tự có cách của riêng mình. Nàng dùng khuỷu tay nhẹ huých Kỳ Tam Lang ở bên cạnh, “Sư huynh, bức họa chúng ta tặng có quý không?”

Kỳ Tam Lang “à” một tiếng, “Thứ ấy đáng giá ngàn vàng đó.”



Tống Mê Điệt thấy gánh nặng trong lòng như được cởi bỏ và khóe miệng lập tức nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Kỳ Tam Lang bị nàng hỏi thế thì không hiểu ra sao, “Tốt cái gì?”

Tống Mê Điệt hắng giọng nói, “Như vậy chúng ta cũng không đến nỗi ăn không uống không.”

Vừa dứt lời nàng đã nhắm ngay một con chim bồ câu nướng vàng ươm. Nàng vừa gắp thức ăn vừa nhìn Lưu Trường Ương, trong ánh mắt có thêm chút tự tin.

Nhưng lúc con chim bồ câu kia chuẩn bị “nghênh ngang vào miệng” thì Tống Mê Điệt chợt thấy Uất Trì Thanh hoảng loạn chạy vào. Hắn không có bộ dạng uy vũ của ngày thường, da mặt thậm chí xanh mét.

“Điện hạ,” hắn hạ thấp giọng, “Không thấy Chử Ngọc đâu.”

Lưu Trường Ương đờ người, mãi một lúc hắn mới quay đầu nhìn về phía Uất Trì Thanh như muốn xác nhận chuyện này là thật hay giả. Thấy Uất Trì Thanh gật đầu hai cái hắn lập tức run lên và không nói một lời đã lao ra ngoài. Trong

ánh mắt hoặc tò mò hoặc khiếp sợ của khách khứa hắn đi thẳng ra cửa, một lát sau đã biến mất trong bóng đêm.

“Con gái của Chử đại thống lĩnh mất tích,” thấy hắn đi xa Tống Mê Điệt mới hoàn hồn và nhìn về phía Kỳ Tam Lang, “Sư huynh, một đứa nhỏ không bao giờ ra cửa thì có thể đi đâu được?”

Kỳ Tam Lang hơi thẳng người sau đó búng lên trán Tống Mê Điệt, “Ta làm sao mà biết được. Ta chỉ biết cơ hội của chúng ta đã tới rồi.”

“Nhân lúc loạn hành động thôi.” Mạc Hàn Yên ở bên trái lập tức ra lệnh sau đó bình tĩnh uống một ngụm rượu rồi cũng đứng lên theo Kỳ Tam Lang. Hai người nhanh chóng lẩn đi như hai con cá, thân thể uyển chuyển biến mất trong đám người sôi nổi bàn tán trong sảnh lớn.

Thấy sư huynh và sư tỷ đã mất hút thế là Tống Mê Điệt không kịp nhai kỹ miếng thịt bồ câu mới cho vào miệng đã vội đuổi theo sau.

Vương phủ loạn như nồi cháo, hộ vệ, gia đinh, nha hoàn đều tìm kiếm người khắp nơi. Đám khách mời và người hầu của khách mời ra ngoài hỏi thăm cũng càng khiến tình hình thêm hỗn loạn. Người này đụng người kia, kẻ nọ giẫm kẻ kia.

Nhưng chính loạn như vậy mới là cơ hội tốt của ba người họ.

Bọn họ nhân lúc ấy lẻn vào sân sau, tất cả là để tìm chứng cứ thông đồng với địch của Tiếu Sấm.

Đây là nguyên nhân chính bọn họ tới Cảnh Vương phủ. Sở dĩ cô ngốc Tống Mê Điệt ấp úng nói đi “Ăn tiệc” là bởi vì nàng suýt nữa đã buột miệng nói ra sự thật này. Nếu thế thì hậu quả không đơn giản giống như bị Lưu Trường Ương nhằm vào đâu.

Ba ngày trước trong lúc vô ý Kỳ Tam Lang nhìn thấy Uất Trì Thanh và Tiếu Sấm đứng trong một gian phòng khuất nẻo và đang khẽ nói nhỏ, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc. Uất Trì Thanh vừa thấy Kỳ Tam Lang đã vội cáo từ. Kỳ Tam Lang dò hỏi Tiếu Sấm nguyên nhân tên kia tới đây thì thấy ông ta đưa một tấm thiệp nói kẻ kia tới đưa thư mời.

“Đưa thiệp mời sinh nhật Cảnh Vương chẳng có gì sai, nhưng điều không ổn là vì sao bọn họ không ngồi trong phòng khách nói cái chuyện quang minh chính đại đó mà lại phải đi tới nơi heo hút, giống như đang đề phòng chúng ta ấy.” Sau việc đó Kỳ Tam Lang đã đưa ra phân tích này.



“Nhưng sư phụ nói Tiếu Sấm là người của Thánh Thượng,” Mạc Hàn Yên nhướng mày liễu, “Chẳng lẽ ông ta đã phản bội?”

“Người chết vì tiền, Tiếu Sấm là kẻ tham tài có tiếng, có khi Cảnh Vương đã lợi dụng nhược điểm của ông ta cũng nên.”

Phân tích của Kỳ Tam Lang cũng không phải không có lý. Hơn nữa hành động của Tiếu Sấm ở lão quân câu quả thực đáng nghi ngờ thế nên ba người mới quyết định cùng ông ta đến đây dự tiệc và nhân cơ hội điều tra tìm chứng cứ. Nếu không có thì tốt, còn nếu có thì mọi kế hoạch của họ sẽ phải tạm dừng và về bẩm báo lại Chúc Hồng mới hành động tiếp được.

Ba người chia ba đường nhằm tốc chiến tốc thắng.

Tống Mê Điệt chui vào một sân nhỏ và thấy mấy mỹ nhân đi tới. Nàng biết mấy người này, không chỉ biết mặt mà thân thể họ nàng cũng nhìn thấy hết rồi. Bởi vì nàng từng gặp họ trong phòng ngủ của Lưu Trường Ương. Bọn họ đều trần như nhộng, chả ai mặc quần áo gì.

Tống Mê Điệt hơi chột dạ, trong lòng cảm thấy mình đã biết được bí mật của người ta nên vội nghiêng người trốn sang lùm cây bên cạnh chờ bọn họ đi qua. Xuyên qua bóng cây nàng nhìn thấy vị cô nương đi đầu sờ tay lên bụng nhỏ và oán hận nói với hai người phía sau, “Lúc ở phủ Đô Hộ phu nhân luôn buộc

chúng ta uống thuốc tránh thai mỗi lần hầu hạ tướng quân xong nên chị em ta không có thai cũng hiểu được. Nhưng vì sao tới chỗ này rồi, điện hạ hoàn toàn không ép uống thuốc mà bụng này vẫn không làm ăn được gì nhỉ?”

Mấy mỹ nhân phía sau cũng bĩu môi u oán nói, “Nhìn thấy kinh nguyệt đến là ta đã rầu thúi ruột nhưng nó cứ thích ta, lúc nào cũng đến đều đặn.”

Người khác lại nói, “Các tỷ nghĩ thoáng chút đi, điện hạ còn trẻ trung khỏe mạnh, đã thế còn dịu dàng săn sóc thì lâu ngày sẽ đậu thai thôi. Nếu bây giờ đã nản lòng vậy thì nhường điện hạ cho một mình ta nhé. Ta đang cầu mà không được đây này.”

Rốt cuộc ba người kia cũng đi xa, chỉ còn tiếng cười vọng lại. Tống Mê Điệt lau mồ hôi trên trán sau đó cong eo chui ra và lủi vào sân kia.

Nàng lục soát từng căn phòng một cách nghiêm túc nhưng chỗ này ngoài lăng la tơ lụa cũng chỉ có son phấn, trâm cài và trang sức. Mà mấy cô nương kia cũng không được ngăn nắp sạch sẽ như vẻ bề ngoài. Phòng của bọn họ cực kỳ loạn,

các loại đồ vật xếp chồng lên nhau. Lúc này tối lửa tắt đèn nên Tống Mê Điệt không cẩn thận bị quần áo vương vãi trên sàn vướng chân và ngã. Nàng đánh đổ một hộp phấn khiến đầu và cổ dính toàn phấn trắng, chỉ lộ hai con mắt đen bóng. Thoạt nhìn nàng không giống người mà giống quỷ mới chui từ địa ngục lên.

Thật là xúi quẩy! Nàng nhìn gương mặt quỷ của bản thân trong gương và thở dài. Vừa mới dùng tay áo lau mấy cái thì bên tai bỗng vang lên tiếng chim hót quen thuộc. Nó giống như đúc, nếu người ngoài nghe thấy sẽ chỉ nghĩ đó là con chim nào đó bay qua.

Nhưng Tống Mê Điệt lại nhận ra vì thế nàng chẳng kịp lau mặt đã theo tiếng động kia ra ngoài sau đó bay lướt qua đầu tường chứ không đi cửa chính. Nàng cứ thế bay vọt qua mấy bức tường tới khi đến một sân nhỏ ở góc phía tây của

Cảnh Vương phủ. Lúc chạm đất nàng thấy Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên đang đứng trước một căn phòng.

“Sư huynh, sư tỷ, có phát hiện nào à?” Nàng chạy về phía hai người nhưng lại thấy Kỳ Tam Lang lùi về sau như tránh tà, khóe miệng giật giật.

“Mê Điệt, mặt muội……” Mạc Hàn Yên nhíu mày rồi lắc đầu và xòe tay ra trước mặt nàng, khóe mắt nhướng lên, “Muội xem đây là cái gì?”

Trong lòng bàn tay trắng nõn kia là một mảnh gỗ. Mặt cắt của nó mịn màng, rõ ràng đã được người ta chém xuống. Trên đó khắc dòng chữ: “Ngày mùng 2 tháng 12 năm Vĩnh An thứ 10, Thẩm Tri Hành ngủ lại Cảnh Vương phủ để tìm cha.”

Dòng dưới nhỏ hơn dòng trên rất nhiều, chữ lại xiêu vẹo, có vài chỗ còn thiếu nét giống như được khắc trong lúc hoảng loạn: “Nếu Thẩm mỗ mất tích thì người tới nên biết cả Thẩm gia đều bị Cảnh Vương Lưu Trường Ương làm hại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.