Thái bà bà sửng sốt trợn tròn đôi mắt như hai cái giếng cạn sâu không thấy đáy, “Ta…… nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Cái gì…… con gái?” Bà ta nhẹ lắc đầu, miệng cười gượng gạo, “Già rồi, ký ức đều mơ hồ, có đôi khi ta nói nói rồi không biết mình đang nói cái gì, nói tới bản thân hay người khác……”
“Dù sao cũng là như thế, đi tới nhân gian một chuyến ai cũng chịu khổ, đặc biệt là phụ nữ……” Ngọc bà bà trìu mến vỗ vai em gái, con ngươi từ từ đỏ lên.
Lưu Trường Ương vội vàng nhận lỗi, “Là ta không đúng, cứ thế nhắc tới chuyện thương tâm của bà bà.”
Ngọc bà bà không bực, không những thế bà ta còn tươi cười với Lưu Trường
Ương, “Công tử là nhân vật bực này thì đâu hiểu được khó khăn của nhân gian. Âu cũng là điều bình thường.”
“Bà bà cứ kể tiếp.” Sóng mắt hắn khi nhìn về phía Thái bà bà tràn đầy tò mò, bên trong như giấu cỏ nước có thể kéo người ta và hồ sâu vực thẳm.
Thái bà bà như bị ánh mắt ấy mê hoặc và tiếp tục nói: “Chúng ta chạy theo hướng tây, cứ thế chạy, không biết qua bao nhiêu ngọn núi, qua mấy con sông, gặp đủ loại người tốt, kẻ xấu và cả quái nhân……”
“Quái nhân?”
Thái bà bà “ừ” một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, “Quá Sơn Phong, công tử có từng nghe tới nó không?”
Lưu Trường Ương ngừng lại, mãi một lúc mới đáp, “Chưa từng.”
Thái bà bà cúi đầu nở nụ cười thâm trầm, “Quá Sơn Phong là một loại rắn lớn, chiều cao hơn mười thước, cả người màu đen vàng, lúc thân thể dựng đứng lên cũng cao bằng một người. Nó mang kịch độc, ai bị nó cắn thì chỉ một khắc là
chết.”
“Nhưng bà bà đang nói tới… quái nhân cơ mà?”
Thái bà bà nhếch miệng lộ mấy cái răng lởm chởm, “Phải, phải, nhưng người nọ bị dân bản xứ gọi là Quá Sơn Phong vì nàng ta nhanh như sao xẹt, cả người mang kịch độc, giống như con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702503/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.