Hắn quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng Tống Mê Điệt, bên trong tuy mang theo ý cười nhưng nó quá mỏng manh, giống như lần trước nàng nhìn thấy trong dòng nước sông chảy xiết.
“Nếu A Thanh mà biết sẽ không để ta đi. Với tính tình ấy có khi hắn sẽ phạm thượng mà trói ta lại ném trong phòng cũng chưa biết chừng. Thế nên đêm mai ngươi phải đi qua đó với bổn vương, võ nghệ của ngươi không kém A Thanh, có ngươi ở đó bổn vương cũng an tâm hơn.”
Tống Mê Điệt muốn nói chuyện nhưng còn chưa nói được lời nào đã lắp bắp, không biết là do bị lạnh hay do sợ hãi.
“Điện…… hạ, là ai…… ai mời ngài đến?”
Lưu Trường Ương nhẹ nhàng cười, “Kẻ gấp gáp nhất trong số họ là ai?”
Tống Mê Điệt xoa xoa góc áo, “Con người của ta tệ nhất là giải câu đó, điện hạ đừng khó xử ta.” Dứt lời mắt nàng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ và thấy ánh chiều tà biến mất, miệng lẩm bẩm nói, “Đã giờ này rồi……”
Lưu Trường Ương nhướng mày, “Xem ra bổn vương đã quấy rầy Tống đại nhân làm việc chính.”
Tống Mê Điệt vội vàng lắc đầu, “Cũng không phải việc quan trọng gì, chỉ là ta muốn giúp A Y hoàn thành buổi lễ.”
Vạt nắng cuối cùng cũng chảy xuôi theo cửa sổ, ánh sáng trong mắt Lưu Trường Ương cũng theo nó mà ngừng lại, cuối cùng trở nên ảm đạm. Nhưng phía sau con ngươi kia là bầu trời xanh lam, bên trên có một con diều bay cao, tiếng sáo diều vi vu.
“Phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702496/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.