Nhìn thấy quẻ xấu khiến lòng nàng run lên. Đây là quẻ nàng bói cho A Y và A Vinh, là hỏi tiền đồ của họ. Ai biết được lại ra một câu “Túc điểu phần sào, vũ tuyết mãn đồ.” 
Tống Mê Điệt cất mảnh xương kia đi và thổi tắt đèn rồi nhìn chằm chằm một ngôi sao sáng từ từ mọc lên ở chân trời. Lúc sau nàng đứng dậy mở cửa và chui ra ngoài như một con thú đêm sau đó biến mất. 
Màn đêm nặng nề vây kín bốn phía ruộng nương và dãy núi nhấp nhô phía sau. 
Người nơi này đều đã ngủ, chỉ trừ Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang. Nhưng Tống Mê Điệt cũng không muốn đi tìm họ bởi vì người họ muốn tìm là vương phi mà người nàng muốn tìm lại là kẻ khác. 
Tên hung thủ giết binh lính của phủ Đô Hộ đang trốn ở nơi thế ngoại đào nguyên này. Hắn chính là nguyên nhân của quẻ xấu kia. Tuy hiện tại nàng còn chưa nắm được mối dây liên hệ giữa hai việc này nhưng trong lòng nàng đột nhiên có ý nghĩ đó. Nó giống như bọt khí sôi lên, cuồn cuộn không dứt, chắc chắn tới độ lòng người hoảng hốt. 
Nhưng phải tìm từ đâu đây? Tên lính kia bỏ mình trong lúc đa số mọi người đều đang chúc mừng ở trước căn nhà trúc. Nhưng điều này cũng không thể loại trừ hiềm nghi của những người ở đó. Bởi trong lúc người nhiều hỗn loạn, mọi người đều ăn uống linh đình thì một hai người có đột nhiên rời đi cũng không mấy ai để ý. 
Huống chi thi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702483/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.