Tống Mê Điệt sắp tức hộc máu rồi. Vì cứu hắn nàng mới vừa rơi từ thác nước xuống thế mà hắn lại dám cắn ngược lại và mượn việc này so đo với nàng. 
Nhưng trời sinh đầu óc nàng đã không tốt, mà đối phương lại là cái tên Lưu Trường Ương nhanh mồm dẻo miệng vô liêm sỉ kia thế nên sau khi ậm ừ một lúc nàng vẫn chẳng biết phải cãi thế nào. Nàng chỉ có thể nhìn cái bản mặt như hoa như nguyệt của hắn và hỏi, “Điện hạ muốn ta báo đáp thế nào?” 
Lưu Trường Ương cúi người, nhân lúc Tống Mê Điệt còn chưa kịp phản ứng đã vươn tay kéo lấy cằm nàng, đôi mắt nhìn nàng một vòng mới cười nói, “Bộ dạng không tệ, hay là ngươi theo ta đi? Đừng làm cái gì mà Đình Úy nữa.” 
Tống Mê Điệt suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc hỏi: “Cảnh Vương phủ thiếu người làm công à?” 
Lần này thì tới phiên Lưu Trường Ương nghẹn họng. Cảnh Vương điện hạ cảm thấy mình nói một đống từ hoa mỹ cũng chỉ như đánh rắm. 
Tuy bị ngã từ thác nước cao mười trượng nhưng may mọi người đều không bị thương. Bọn họ vốn có võ công, hơn nữa dù thác nước chảy xiết nhưng không có đá ngầm lởm chởm nên tất cả đều rơi xuống hồ nước bên dưới rồi theo đó trôi qua con suối này. 
Kẻ duy nhất bị bệnh là con ngựa của Lưu Trường Ương. Nó bị gãy một chân, bước đi khập khiễng, miệng kêu vang cực kỳ đáng thương. 
Nhân lúc mọi người đang đốt lửa hong khô quần áo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702468/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.