Trên tay áo của người chết có ba chữ viết bằng máu đứt quãng: Lão quân câu. 
Lưu Trường Ương nhìn thi thể khô quắt kia một lát sau đó nhìn con lạc đà bên cạnh. 
Trên chân lạc đà dính bùn đỏ, dưới ánh lửa chiếu rọi không khác gì máu tươi. Lưu Trường Ương cúi người và không hề cố kỵ dùng ngón tay sạch sẽ của mình quệt chút bùn đỏ vân vê rồi đưa lên mũi ngửi một lát mới nhẹ cong khóe miệng nói, “Đúng là hắn từ lão quân câu tới. Truyền thuyết nói rằng đất đai nơi ấy phì nhiêu, đỏ như lửa và máu tươi, ngũ cốc thừa thãi, dưa hấu, nho đều bóng đẹp, là khu vực giáp với Tây Vực.” 
Kỳ Tam Lang khó hiểu chen một câu, “Một mảnh đất phì nhiêu như thế vì sao cả hai bên đều không cần?” 
Lưu Trường Ương ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm, “Xem ra ngươi chính là kẻ không trải sự đời. Đất đai nối tiếp nhau như phu thê liền cành, ngày ngày dính ở bên nhau ắt sẽ nảy ra mâu thuẫn, chỉ có để lại một đường lui mới an ổn. Lão quân câu chính là mảnh đất để gìn giữ hòa hảo giữa Đại Yến và Tân Lê. Như thế có thể miễn cho binh sĩ hai bên phải chịu khổ chiến chinh, người trấn thủ biên giới cũng đỡ mệt. Nếu là ngươi thì ngươi có chiếm lấy vùng đất kia không?” 
Lời này khiến Kỳ Tam Lang không còn lời nào để nói nhưng Tống Mê Điệt lại thầm thì nói cái gì đó khiến mọi người đều nhìn về phía nàng. 
“Mê Điệt, nói cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702463/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.