Đây là một mảnh xương dẹt hình tam giác, bên cạnh hơi so le, bên trên bề mặt có chỗ chuyển vàng, có chỗ hơi cháy đen giống như từng bị hơ trên lửa. Cả mảnh xương nhìn yếu ớt tới độ bẻ là vỡ. 
Tống Mê Điệt đặt mảnh xương trên lòng bàn tay một cách cẩn thận giống như nâng bảo bối sau đó đi tới ngồi xuống cạnh bàn và đặt nó lên trên ngọn nến hơ một vòng, bảo đảm mỗi chỗ trên cái xương đều được nướng. Nàng làm như thể nó còn chưa đủ mảnh mai vậy. 
Rồi sau đó nàng đặt mảnh xương đã hơi nóng lên bàn, hai tay nắm chặt và cúi đầu nhìn nó như đang thành kính cầu nguyện, miệng đọc: “Xương ơi xương, ngươi mau nói cho ta biết cái tên Nguyên Doãn kia có phải Cảnh Vương hay không?” 
“Cách” một tiếng, trên mặt miếng xương hiện lên một đường nứt nhỏ màu đen, vết nứt lan ra khắp nơi, mỗi lần tạm dừng nó phát ra một tiếng “cách” khiến ánh nến cũng phải lập lòe theo. Có mấy lần Tống Mê Điệt cảm thấy mảnh xương già muốn tự tử tới nơi. Nhưng ngay cả khi vết nứt kia lan ra khắp mặt xương nó vẫn không sao cả, còn những vết rạn màu đen kia thì nối với nhau thành một cái bóng. 
Tống Mê Điệt cúi đầu, chóp mũi dán vào mặt xương giống con chó con nhìn chằm chằm cái bóng kia một lúc lâu sau đó miệng ngập ngừng hỏi, “Đây là người hả?” 
Mảnh xương già tức đến độ suýt tắt thở và bỏ mình. Nó lại ‘cách’ một tiếng nữa sau đó hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.