Thời gian cứ từng ngày qua đi, Ron đã quen với việc Harry về phòng càng ngày càng muộn. Có khi Hermione sẽ đau lòng vì Harry bị yêu cầu về muộn như vậy, thậm chí Ginny còn nói muốn tìm Mcgonagall xin xóa hình phạt cấm túc, nhưng đều bị Harry dùng các loại lý do khuyên bảo.
Chỉ là cậu không nói ra rằng thời gian cấm túc đã trở thành thời gian cậu thả lỏng nhất trong một ngày.
Đối diện với cậu, người đàn ông suốt mấy tiếng đều hai tay cầm bài thi, không biết từ khi nào đã biến thành tư thế một bàn tay chống huyệt thái dương, tay kia cầm bút. Hô hấp của Snape theo quy luật, luồng không khí rất nhỏ thổi bay tóc đen sát mặt, tạo thành một độ cong không dễ phát hiện ra. Đôi mắt đen luôn nhìn không thấy đáy lúc này không hề mở, đôi môi mỏng luôn là mím chặt khẽ nhếch lên, hiển lộ ra màu sắc cùng hình dạng chân thực nhất của nó.
Harry chớp chớp mắt, lén lút, nhẹ nhàng thu hồi cánh tay duỗi đến đỉnh đầu chính mình. Trong không gian an tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp, cậu cúi người lại gần, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của một người khác.
Xem ra càng gần cuối kỳ, áp lực lên các giáo sư cũng không ít hơn so với các học sinh.
Harry cảm thấy buồn cười. Cậu không tiếng động xê dịch ghế dựa về phía trước, ghé vào trên bàn, dựa cằm vào cánh tay mình.
Dáng ngủ của Snape, dịu dàng hơn nhiều so với khi thanh tỉnh. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-cang-mau-den/2634115/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.