"Sao ông lại gia nhập?"
Phòng làm việc vốn im lặng nay đột nhiên phát ra tiếng động, và người bị hỏi nhướng mắt theo phản xạ. "Cái gì?"
"Ông biết tôi đang nói về việc gì."
Snape thu ánh mắt lại, lật qua bài kiểm tra tiếp theo. "Không liên quan tới cậu, Potter."
"Mỗi tuần đều đi tuần ban đêm, mãi cho đến đêm khuya mới có thể trở về." Harry nghiêng đầu. "Tôi không cảm thấy đây là loại công việc ông sẽ tự nguyện tham gia."
"Có lẽ ta không cần nhấn mạnh mức độ vớ vẩn của việc giao công tác tuần tra lang thang ngoài đường giữa đêm khuya, cho các học sinh vừa mới trưởng thành. Ta chỉ đang suy nghĩ đến sự an toàn của Luân Đôn. Các cậu cần một người giám thị thật nghiêm khắc trông chừng mình." Snape thong thả nói, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không khí. "Còn bây giờ thì ngậm miệng lại, làm bài tập của cậu đi."
Harry mím môi. Cậu lại nhìn về sách vở trên mặt bàn, nhưng vài giây sau, cậu lên tiếng lần nữa.
"Ông làm vì tôi, đúng không?"
Ngón tay Snape chợt khựng lại.
Harry nghi ngờ nâng mắt lên, nhanh chóng chú ý tới chiếc bút lông chim đang dừng lại tại chỗ. Cậu tiếp tục ép sát. "Thật sự là vì tôi ư? Vì sao vậy?"
Snape không trả lời ngay lập tức, nhưng một lát sau, ông thở ra một hơi, rồi buông bút xuống. Đôi mắt màu đen nhìn thẳng Harry, hai tay ông khoanh lại, đặt lên bàn. "Bởi vì trông cậu thật đáng thương, Potter."
Harry ngạc nhiên. Rồi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-cang-mau-den/2634112/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.