"Thiếu gia, cậu trở về rồi sao?" Dì Lí có chút vội vã, khi nhìn thấy đứa con trên tay anh, dì ấy hơi khựng lại.
"Đây là Điềm Điềm, là con của con và cô ấy." Anh nói.
"Đứa bé thật đáng yêu, rất giống thiếu gia." Dì ấy chợt nhớ ra gì đó nên lại gấp rút: "Thiếu gia, cậu mau đi xem thiếu phu nhân đi, tinh thần cô ấy có vẻ không tốt, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy, vừa tỉnh lại đã khóc lóc làm loạn."
Dì ấy vốn dĩ muốn nói với anh việc cởi xích ra cho cô, bà ấy không đành lòng như cô như vậy nhưng cuối cùng vẫn không dám nói. Vì bà ấy biết, anh cũng chỉ muốn tốt cho cô.
Không chờ thêm, Cung Trạch liền lên lầu tìm cô, khi tiếng mở cửa vang lên, đột nhiên không gian trở nên tỉnh lặng, cô không la hét nữa, ngây ngốc nhìn anh, dường như có chút vui mừng.
Anh chậm rãi bước đến: "Dĩ Ái, là anh đây, xin lỗi vì đã để em chờ lâu."
Cô nghiêng đầu nhìn anh không nói một lời, sau đó tầm nhìn cô đã dời đến đứa bé trên tay anh, ngây ngốc.
Anh bước đến gần cô hơn, đồng thời bế đưa bé lại gần cô: "Đây là Điềm Điềm, là con của chúng ta, em còn nhận ra con bé không?"
"Con? Con của chúng ta?" Giọng nói của cô như một đứa trẻ, có chút đáng yêu.
"Đúng vậy, đây là con của em, không phải em nói Điềm Điềm là sinh mạng của em sao? Em quên rồi?" Anh nhỏ nhẹ muốn khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/3325305/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.