Sau đó, Cung Trạch đã đưa Dĩ Ái trở về biệt thự riêng của mình, vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi. Anh bế cô lên phòng, cẩn thận đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối tung của cô, anh vốn muốn lấy con gấu bông rách rưới và bẩn thỉu của cô ra nhưng cô lại ôm khư khư lấy nó không chịu buông nên anh cũng hết cách đành mỉm cười bất lực.
Một lúc sau, anh gọi một cuộc điện thoại, người bên kia bất máy, là chú của anh - Cung Đại Hà.
"Chú có thể tìm cho con một bác sĩ chuyên bên khoa tâm thần không? Một cần một vị bác sĩ giỏi nhất. Bây giờ con chỉ có thể tin tưởng mỗi mình chú."
chú anh tì mò: "Bác sĩ tâm thần? Con cần tìm bác sĩ tâm thần làm gì?"
Anh im lặng không trả lời nên chú anh cũng không muốn làm khó chỉ nói "được ".
...
Chỉ một tiếng sau chú anh đã cùng một bác sĩ khoa tâm thần đến biệt thự riêng của anh, nhìn thấy tình trạng của Dĩ Ái, chú anh có chút bất ngờ.
Lúc này cô đã tỉnh và được anh tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi trên giường chơi cùng bé gấu bông rách, ánh mắt cảnh giác khi nhìn thấy người lạ, người bình thường nhìn thấy ai cũng biết là cô có vấn đề, đầu óc không được tỉnh táo.
Chú anh đưa mắt nhìn anh rồi thở dài: "Sao lại thành ra như vậy chứ?"
Bác sĩ khoa tâm thần chậm rãi đến gần, nhưng ông vừa bước đến cô đã lấy gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/3322349/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.