Từ sau ngày hôm đó, Cung Trạch đã không còn đến nữa, cho dù anh có đến cũng chỉ đến thăm bé con - Cung Bích Ngọc.
Mẹ chồng cô cũng chẳng quan tâm gì cô, đều là do y tá và hộ lí chăm sóc, nhiều khi cô cũng cảm thấy rất hổ thẹn.
Những người phụ nữ khác đều có người nhà đến chăm sóc, có chồng ở bên cạnh, hai nhà nội ngoại quan tâm.
Còn cô thì sao? Một người đến thăm cũng không có, ngày nào cũng lủi thủi một mình, tự mình nói tự mình nghe, cho dù có không khoẻ, có buồn bực cũng tự mình cam chịu.
Nhiều khi, cô cảm thấy rất ghen tị với những người phụ nữ ở ngoài kia, tuy không giàu có nhưng có chồng yêu thương, có con khoẻ mạnh, ngày nào cũng sống trong hạnh phúc ngập tràn.
Rồi khi nhìn lại bản thân, vô dường như không có gì cả, cô trơ trọi và đơn độc, chỉ có thể để cho bóng tối nuốt chửng lấy cô, để cho đêm đen bủa vây lấy cô, tự ôm cơ thể lạnh lẽo của mình trốn ở một góc để tìm kiếm sự an toàn.
Từ khi sinh Điềm Điềm, cô vẫn luôn gọi con là Điềm Điềm, cô thật sự rất thích cái tên này, Điềm có nghĩa là mật ngọt, tốt đẹp và hoàn hảo, cô mong đứa bé có thể có một cuộc đời tốt đẹp hơn cô, là mật ngọt được mọi người yêu thích, không cần phải nhìn sáng mặt người khác để sống qua ngày như cô.
Thật ra trước kia cô cũng được người khác yêu thương, nhưng đó là khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768764/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.