Sáng hôm sau, có bạn của anh đến chơi, còn có mấy dì lớn tuổi là bạn của mẹ anh đến, bọn họ đều muốn gặp bé con. Đúng lúc anh lại không cần phải đi làm nên giữ bọn họ ở lại chơi, đồng thời đi vào phòng bế bé con ra ngoài.
Lúc này bé con đã tỉnh tự lâu, con tự mình chơi, tự mình quơ tay quơ chân, còn cười nữa. Nhưng Dĩ Ái thì vẫn còn ngủ say, khi ngủ mà hai mày vẫn cau chặt, tay ôm khư khư lấy Điềm Điềm không buông, sắc mặt của cô trông tệ hơn hôm qua rất nhiều, xanh xao hơn anh nghĩ.
Anh không nỡ gọi cô dậy nên chỉ nhẹ nhàng lấy tay của cô ra khỏi con bé, đắp chăn lại cho cô, sau đó bế bé con lên.
Anh định ra ngoài nhưng lại vô tình nhìn thấy bức tranh mà cô tự vẽ đặt ở tủ đầu giường, trong ảnh có một người phụ nữ đang bế đứa bé, bên cạnh là một người đàn ông vừa đùa với đứa bé vừa ôm lấy người phụ nữ, trong như một gia đình ba người hạnh phúc.
Cho dù Cung Trạch có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra người trong tranh là anh, Điềm Điềm và cô.
Thoáng chốc, anh không lấy điều đó làm ghét bỏ mà còn mỉm cười, sau đó anh còn nhìn sang người phụ nữ đang ngủ say, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại vừa dịu dàng.
Cũng chẳng biết là anh đang có cảm xúc gì, có cảm thấy cô rất ghê tởm, rất đê tiện? Hay là cho rằng cô đang ảo tưởng? Anh chỉ nhìn cô thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768759/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.