Buổi lễ vẫn còn chưa kết thúc, bên trong vẫn còn rất náo nhiệt nhưng Cung Trạch đã ra ngoài đi dạo, có lẽ trong lòng có phiền muộn nên anh không có cách nào tiếp tục ở trong bầu không khí đó.
Anh cũng không biết tại sao dạo gần đây tâm trạng anh luôn không tốt, tại sao dáng vẻ mềm yếu của cô lại ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy? Chỉ cần nhắm mắt lại, nụ cười dịu dàng của cô lại hiện ra trong đầu anh, cứ như một ánh nắng ấm áp nhưng lại ẩn chứa nỗi cam chịu, khổ sở.
Ở một nơi vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cành cây lao xao và làn gió mát lướt qua da thịt, Cung Trạch vô tình nhìn thấy một nam một nữ ở phía xa xa, dáng người cô gái kia gầy gò, máu tóc tung bay trước gió.
Đến gần anh lại càng chắc chắn hơn, đó là Cố Dĩ Ái.
Chàng trai kia vươn tay vén nhẹ mái tóc cô ra sau: "Trông em có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ? Anh nhớ em là một cô gái rất thích cười."
Dĩ Ái có chút tránh né, gượng gạo nở nụ cười, chuyển sang một chủ đề trước: "Em nghe nói anh ra nước ngoài du học, còn lập nghiệp ở bên đó, vô cùng thành công, sao lại quyết định về nước?"
Người này tên là Châu Khâm, trước kia là đàn anh của cô, cũng học về hội họa nhưng lại tài giỏi và thành công hơn cô rất nhiều, tranh anh ấy vẽ ra còn được bán đấu giá.
Thật ra cô và anh ấy không quá thân, nhưng Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768735/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.