Cung Trạch uống say đến mức không đi nổi, Tiêu Đàm Luân phải đưa anh trở về, nhưng lúc này đã rất khuya rồi, Điềm Điềm hay mẹ anh đều đã ngủ, chỉ có Dĩ Ái là còn thức.
Cô nghe thấy tiếng chuông liền đi ra mở cửa, Tiêu Đàm Luân nhìn thấy cô thì có hơi mất tự nhiên, anh ta vừa đỡ Cung Trạch vào vừa nói: "Cậu ấy uống say quá nên tôi đưa cậu ấy về."
"Sao anh ấy lại uống nhiều như vậy?" Dĩ Ái nhỏ giọng, có chút lo lắng, bình thường anh sẽ không uống say đến vậy, cho dù là phải tiếp khách cũng sẽ biết chừng mực, tỉnh táo để trở về.
Tiêu Đàm Luân đỡ anh lên phòng, tùy tiện đặt anh lên giường rồi thở hắt ra một hơi, mùi rượu nồng nặc, có lẽ cũng không được tỉnh táo: "Là vì cô đấy."
Dĩ Ái không hiểu anh ta muốn nói gì, nhưng trong lòng đã đoán được, cô nghĩ, có phải là anh không muốn nhìn thấy cô nên mới đi uống rượu không.
Cô cúi đầu không nói gì, đột nhiên Tiêu Đàm Luân lại quay sang nhìn cô, ánh mắt đâm chiêu khó hiểu, cứ như muốn nhìn thấu hết suy nghĩ bên trong cô khiến cô giật mình vì sợ hãi.
"Nói thật, tôi không hề thích cô một chút nào, không hiểu sao Cung Trạch lại vì cô mà đau đầu. Cũng có thể tôi là người ngoài cuộc nên không biết rõ sự tình bên trong, nhưng tôi mong là cô xứng đáng." Tiêu Đàm Luân nói không đầu không đuôi, cũng không biết là đang nói cái gì khiến cho cô càng thêm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768720/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.