Sáng hôm sau, khi Dĩ Ái đến bệnh viện, không ngờ lại vô tình nhìn thấy Nhan Ngọc Viên và bảo mẫu đứng ở một góc nói chuyện.
"Cô làm tốt lắm, đây là tiền của cô. Nhớ, sau này đừng xuất hiện nữa." Nhan Ngọc Viên nói.
"Được, tôi biết rồi." Bảo mẫu nhận lấy số tiền đó, cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, có lẽ là cảm thấy cắn rứt lương tâm. Sau đó bảo mẫu nhùn trước nhìn sau, lén lén lút lút rời khỏi bệnh viện.
Dĩ Ái hoảng hốt, cô tự bịt miệng mình lại, cô không ngờ mọi chuyện đều là do Nhan Ngọc Viên mua chuộc bảo mẫu. Sao cô ta có thể ác độc như vậy chứ, ra tay với cả một đứa trẻ? Nghĩ đến thôi Dĩ Ái đã cảm thấy sợ hãi, nếu sau này cô ta trở thành mẹ kế của Điềm Điềm, chắc chắn còn sẽ chịu nhiều đau khổ và tổn thương hơn cả cô.
Khi cô ta bước ra, cô ta có chút giật mình, cô ta không biết là cô đã đứng ở đó từ khi nào, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Cô muốn gì thì cứ nhắm vào tôi, sao phải làm hại Điềm Điềm?" Cô tức giận đến run người, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô ta thở dài, khoé môi mỉm cười: "Quả nhiên là cô đã nghe thấy hết rồi. Vậy thì đã sao chứ?"
"Điềm Điềm còn nhỏ như vậy, cô có còn là con người không?" Dĩ Ái đưa tay lên cao muốn tát vào mật cô ta nhưng lại bị cô ta nắm lấy cổ tay và hất ra.
"Trẻ con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768694/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.