Chương trước
Chương sau
Vài hôm sau, Điềm Điềm đã có thể xuất viện, nhưng hôm đó Cung Trạch đột nhiên phải đi công tác gấp nên không thể đến đón Dĩ Ái và con, chỉ có thể để tài xế đến đón.

Trước khi lên máy bay anh còn nhắn tin với cô, bảo cô ở nhà đợi anh, khoảng ba, bốn ngày nữa anh sẽ trở về.

Nhận được tin nhắn, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác không thật, trước giờ anh đi đâu hay làm gì đều không nói cho cô biết nhưng hiện tại anh lại chủ động nhắn tin cho cô. Mấy ngày ở bệnh viện chăm sóc cho Điềm Điềm anh cũng quan tâm đến cô hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn mặc dù cô chỉ nghe mà không đáp.

Thế nhưng, trái ngược với vui mừng cô lại nảy sinh ra một trạng thái lo sợ, cô hoàn toàn không hiểu được anh, không biết là anh đang muốn làm gì.

Cũng có thể là cô đã không còn tình vào tình cảm nữa, những thứ anh làm cho cô chỉ khiến cô sợ hãi, e ngại, một lòng muốn chạy trốn. Bởi vì hạnh phúc, tình yêu, niềm vui, những thứ đó đều có thể làm tổn thương cô. Cô không cần một thứ hạnh phúc gọi là phù hoa, cô không có can đảm để bước vào một thế giới hạnh phúc giả tạo, càng không tin rằng niềm vui đó là dành cho cô.

Rõ ràng người nói cô không xứng là anh nhưng anh lại chính là người trao cho cô những thứ mà cô không xứng có được. Cô cảm thấy hoang mang, lạc lõng, cô thà rằng bị bóng tối nuốt chửng cũng không muốn nếm trải thêm bất kì sự đau đớn, giằng xé nào nữa.

Đặc biệt, cô không thể đặt bất kỳ hy vọng hay niềm tin vào anh nữa, nếu được, hãy để cô trốn sau vỏ bọc của mình, hãy để cô yên tĩnh ở thế giới của cô, đừng ai bước vào đó sát muối vào vết thương chưa lành của cô, đừng dùng bàn tay đáng sợ đó chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cô.

Hiện tại, cô chỉ cầu được sống trong bóng tối, ở một nơi mà ánh sáng không chiếu đến, ở một nơi mà người khác không nhìn thấy cô, chỉ có vậy thì cô mới không bị phơi bày trước ánh nhìn của người đời, không bị tổn thương, không bị soi mói, mổ xẻ. Cũng chỉ có vậy cô mới có thể che giấu đi miệng vết thương xấu xí và máu tươi dính trên da thịt.

...

Khi trở về Cung gia, mẹ chồng cô nhìn thấy cô đã khó chịu ra mặt, cho dù là cô làm gì bà ấy cũng thấy không hài lòng, cộng thêm việc dạo gần đây Cung Trạch bắt đầu đối xử rốt với cô, còn không có ý định ly hôn thì bà ấy lại càng căm phẫn hơn. Vì cô chính là nguyên nhân khiến anh trở mặt với bà ấy, tuy anh vẫn chưa chính miệng thừa nhận yêu cô nhưng trong lòng bà ấy hiểu rõ hơn ai hết, anh chắc chắn đã dao động.

Nhưng bà ấy sao có thể dễ dàng đồng ý, dễ dàng bỏ qua như vậy? Cho dù không phải Nhan Ngọc Viên thì cũng không thể là Cố Dĩ Ái cô.

"Mẹ, mẹ gọi con sao?" Cô khép nép đứng trước mặt bà ấy, ánh mắt lẫn tránh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm khắc, đay nghiến kia.

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con dâu như cô, gọi là Cung phu nhân đi." Bà ấy trầm giọng, liếc nhìn cô một cái rồi nâng tách trà lên uống một ngụm.

Dĩ Ái nhỏ giọng, cô gọi: "Cung phu nhân, con lại làm gì sai khiến bà không vui sao?"

"Cô đừng nói như thể tôi đang ức hiếp cô như vậy chứ?" Dừng một chút, bà ấy lại nói: "Cô không có làm gì sai, chỉ là cô không biết thân biết phận, không biết thức thời, cô định kéo dài thời gian đến khi nào đây? Có phải là cô lại đang âm mưu chuyện gì không? Muốn nằm không hưởng lợi từ Cung gia?"



Dĩ Ái cúi đầu, cô không giải thích cũng không nói gì, một lúc sau mới nhỏ giọng bất lực nói: "Con không phải là Cố gia, con không muốn lấy gì của Cung gia cả."

Mẹ chồng cô cười lạnh: "Vậy cô nói tôi nghe, cô mang họ gì? Không phải các người là cùng một giuộc sao? Cô nói cô không giống như bọn họ ai tin chứ? Hơn nữa, chính cô là người đã mặt dày dụ dỗ con trai tôi, cô quên rồi?"

Nói xong, bà ấy lấy ra một tờ đơn ly hôn đặt lên bàn: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn ký tên rồi dọn đồ rời đi, tôi nhất định sẽ không làm khó cô, cô muốn tiền tôi cũng có thể cho cô. Nhưng nếu cô không chịu nghe lời thì đừng có trách tôi không nhắc nhở trước, không những cô không lấy được một đồng nào từ Cung gia mà tôi còn khiến cô sống không bằng chết."

Bờ vai Dĩ Ái khẽ run, môi cắn chặt, cô cảm thấy cơ thể nặng đến mức đứng không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, không phải cô không thể ký, không phải cô lưu luyến hay không nỡ rời xa Cung Trạch, mà cô biết, khi cô ký vào tờ giấy đó, cô sẽ không còn là mẹ của Điềm Điềm nữa, sẽ không gặp được con bé hay ôm con bé vào lòng, tất cả quyền lợi của cô sẽ bị tước đoạt, sau đó... là địa ngục chờ cô, Cố gia chắc chắn cũng không tha cho cô.

Nhưng nếu cô không ký thì bà ấy vẫn có cách để bắt cô rời xa Điềm Điềm, thậm chí là đưa cô đến mười tám tầng địa ngục, chịu đủ loại dày vò.

Nhất thời, cô đứng lặng ở đó, không thể đưa ra quyết định cũng không thể nhúc nhích, hoàn toàn bất lực.

"Không muốn ký? Cô đang đợi Cung Trạch trở về bảo vệ cô sao? Cô nghĩ nó sẽ vì cô mà cãi lời tôi sao? Có phải cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi không?" Bà ấy bắt đầu mất kiên nhẫn, mày nhíu lại, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô.

Cô run rẩy, giọng khàn đặc như có một thứ gì đó nghẹn ở cổ họng: "Cung phu nhân, xin bà cho con thêm một thời gian có được không? Một tháng thôi, một tháng nữa thôi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà."

Bà ấy hừ lạnh một tiếng sau đó bực bội đứng dậy: "Nể tình cô là mẹ Điềm Điềm, ba ngày, không cần nói nhiều."

Nói xong, bà ấy trừng cô một cái rồi bỏ lên lầu.

Dĩ Ái đứng ở đó như một bức tượng có đầy vết nứt, linh hồn cô như vỡ vụn thành trăm mảnh biến thành một kẻ chết tâm, một cái xác còn chút hơi thở yếu ớt.

Một cơn gió thoảng qua, đơn ly hôn bay đến, từ từ rơi dưới chân cô, cô cúi đầu nhìn nó, khoé miệng giương lên nở nụ cười. Cô cười bản thân mình quá yếu mềm, quá nặng tình, quá coi trọng hai chữ tình cảm.

Nếu như cô thật sự là một người không biết xấu hổ, đê tiện, ích kỷ, có thể vì tiền mà bất chấp tất cả, thậm chí là lợi dụng chính đứa con của mình thì tốt quá rồi, như vậy cô sẽ không cần lo nghĩ gì cả, không cần đau lòng hay do dự mà ký vào tờ đơn ly hôn đó, cầm một số tiền lớn rồi rời đi. Không phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.