Một tháng trôi qua, Cung Trạch vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô, ngày ngày đều tìm đến rượu để giải sầu, không thì cũng lao đầu vào công việc, lúc nào trạng thái cũng căng thẳng, hay cáu gắt, anh thật sự không thể chịu cảm giác này thêm được nữa.
Thậm chí anh còn tìm đến bác sĩ, sử dụng thuốc an thần, thuốc ngủ, nhưng dường như là không có chút tác dụng nào. Bác sĩ còn nói đây là tâm bệnh, không thể chữa bằng thuốc. Nỗi đau đớn trong lòng... không thể vơi đi bằng thuốc giảm đau.
Nhưng người ấy vậy mà không xuất hiện, cô muốn trốn đến khi nào đây?
Anh thầm nghĩ, có phải là cô đã đến một thành phố khác sống rồi không? Cô thật sự không muốn gặp lại anh nữa?
Thế nhưng, anh lại không biết, cô vẫn ở trong thành phố, vì cô không có nhiều tiền, chỉ có một ít tiền để dành nên không thể chạy trốn sang nước khác.
Cô chỉ có thể đến một nơi mà anh không tìm được, không nhìn thấy cô, nên cô đã đến một nơi cách Cung gia và Cung thị rất xa, chắc chắn là anh sẽ không nghĩ đến nơi này, cũng không vô tình đi ngang qua đây.
Ở đây là một nơi khá vắng vẻ, nó không phải là khu ổ chuột nhưng quả thật có hơi tồi tàn, nơi đây là một góc khuất của thành phố phồn hoa, náo nhiệt.
Vì không có đủ kinh phí lại phải mua sữa cho Điềm Điềm nên cô đã thuê một ngôi nhà ở dưới tầng hầm, tuy hơi nhỏ những vẫn có thể sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768674/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.