Lâm Tri Dật tuy là sinh viên khoa tự nhiên, nhưng lại thích đọc sách giống tôi, bình thường chúng tôi không phải cùng lên lớp tự học buổi chiều, thì sẽ cùng nhau đến phòng đọc sách của thư viện.
Trước khi đến phòng đọc sách, tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng thế này: Hai chúng tôi ngồi ở hai đầu của bàn dài cạnh cửa sổ, rèm cửa trắng tinh bị gió nhẹ thổi bay, anh cầm một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với tôi, làm lộ ra hàm răng trắng của anh, sáng chói hơn cả ánh mặt trời.
Tình hình thực tế là -- không gian trong phòng đọc sách không lớn, người lại đông, bình thường chúng tôi phải khó khăn lắm mới giành được một góc bàn, mà khi Lâm Tri Dật đọc sách lại rất tập trung, vốn xem như không có sự tồn tại của tôi.
Đôi lúc vì thu hút sự chú ý của anh, tôi hay giả vờ như bất cẩn đụng vào khuỷu tay anh, kết quả anh vẫn lặng im bất động.
Vậy mới nói, hình ảnh đẹp như trong sách ngôn tình cũng chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.
* * *
Thời đại học, ngoài thích đọc, tôi còn thích viết, thỉnh thoảng sẽ đưa cho Lâm Tri Dật xem qua trước khi gửi cho tạp chí.
Hôm đó trời mưa nhỏ, chúng tôi mỗi người cầm một cây dù, đi bộ đến phòng máy tính. Tôi định trước khi gửi bài cho tạp chí, nhờ anh xem qua bản thảo giúp tôi.
Giữa đường, anh đột nhiên nói: "Có phải dùng một cây dù là được rồi không?"
"Hả?" Đầu gỗ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-moi-la-ca-the-gioi/2693893/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.