5 năm sau, trong phòng khách nhà cô và anh...
"Tiểu Thần, Tiểu Dực! Hai đứa biết mình sai ở đâu chưa?"\- anh ngồi trên ghế sofa nhìn hai cậu nhóc quần áo lấm lem, tay chân trầy xước nghiêm giọng.
"Ba, con biết sai rồi!"\- Tiểu Dực nhỏ giọng.
"Biết rồi? Thế con sai ở đâu?"
"Con đánh nhau với bạn ạ!"\- Tiểu Dực khoanh tay nhìn anh.
"Thế vì sao con đánh nhau với bạn học?"
"Tại tụi nó chọc Anh Anh! Con phải khiến tụi nó trả giá vì làm Anh Anh khóc."\- Tiểu Dực uất ức nhìn anh.
"Còn Tiểu Thần, con biết mình sai chưa?"
"Dạ rồi thưa ba!"\- Tiểu Thần cứng rắn nói.
"Sai ở đâu?"
"Con thấy em đánh nhau không cản mà còn hùa theo em!"
"Vậy sao? Nhưng ba thấy hai đứa đều không nhìn ra đúng lỗi sai của mình!"\- anh nhàn nhã lấy tách trà nhấp một ngụm.
"Ể...?"\- Tiểu Dực tròn mắt nhìn anh.
"Hai đứa biết bảo vệ con gái cũng như bảo vệ nhau là điều tốt. Nhưng cái sai ở đây là... hai đứa đánh bạn nhưng lại không xử lý gọn gàng mà để bị phát hiện. Ba chưa từng dạy hai đứa làm việc không gọn gàng như vậy!"\- anh nghiêm túc.
"Cố Phong! Anh muốn chết?"\- cô từ trên lầu đi xuống nhéo mạnh tai anh nghiến răng nói.
"Aaaaa vợ ơi, đau anh! Em đừng nóng, ảnh hưởng đến bảo bối đó. Mau ngồi xuống trước."\- anh cười hì hì rồi đỡ cô ngồi xuống.
"Hừ! Em bị anh chọc tức chết rồi. Con đánh nhau bị cô giáo gọi về mà anh còn dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223418/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.