Đúng 10 phút sau điện thoại anh đổ chuông lần:
"Nói!"\- anh lạnh lùng nhưng trong giọng nói lại đầy lo lắng.
"Long Vương, đã tra ra phu nhân là bị bắt đi!"\- người bên kia cung kính.
"Ai làm?"
"Là một đám lính đánh thuê từ nước ngoài, đi cùng chúng còn có Tần Bích Hà!"
"Cô ta có khả năng này?"\- anh nhíu mày.
"Còn có Phương Ngọc Hân ở đằng sau cô ta thưa Long Vương."
"Lại là cô ta! Xem ra lần trước là ta đã nương tay cho cô ta rồi. Đã tra ra cô ta bắt người đi đâu hay chưa?"
"Dạ rồi thưa Long Vương! Là ở một nhà kho cũ ở ngoại thành."
"Các người phái người qua đó trước, tuyệt đối không được tự ý hành động. Ta bây giờ sẽ đến ngay."
"Rõ, thưa Long Vương!"
Anh tắt điện thoại ném sang một bên rồi trực tiếp đạp gas hướng ngoại thành phóng tới.
Trên đường đi anh ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Anh đủ thông minh để biết một mình Phương Ngọc Hân chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện này. Ở phía sau cô ta chắc chắn có người chống lưng.
Nhưng cho dù là kẻ nào, chỉ cần đụng đến một sợi tóc của cô anh cũng nhất định băm hắn ra thành chăm mảnh.
......
Mặt khác ở một nhà kho cũ kĩ đổ nát, cô dần tỉnh dậy sau khi bị hôn mê. Cô nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng ai mà tay chân mình cũng bị trói.
Một trận đau nhức từ phía sau cổ truyền đến khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223408/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.