Cô ngủ trong lòng anh một giấc thật ngon lành đến trưa. Thấy cô ngủ say nên anh khẽ lấy điện thoại ra ngoài gọi cho ai đó.
" Điều tra xem là ai đã gửi mấy tấm hình."
"Rõ."
Anh cúp máy rồi quay vào phòng khẽ hôn lên trán cô:
"Bà xã, dậy ăn trưa thôi! Em chưa ăn gì từ sáng rồi."\- anh cưng chiều.
"Không ăn. Em mệt"\- cô lật người.
"Anh mang lên cho em!"
Nói rồi anh xuống bếp lấy đồ ăn cho cô.
Thấy anh lo cho cô chu đáo như thế người làm trong nhà ai nấy đều vui vẻ. Hôm qua thấy cô to tiếng với anh xong thì bỏ ra ngoài cả đêm họ thấy rất lo.
Bây giờ thấy anh lại chăm sóc cô như vậy họ liền đoán ngay hai người chắc đã làm hòa lại. Trong nhà không khí cũng vui vẻ hơn, không căng thẳng như mấy ngày trước nữa.
Anh đem đồ ăn lên phòng thì thấy cô vẫn nằm trên giường thì lắc đầu:
"Mèo ngốc, em định biến thành heo ngốc đấy hả!"
"Tại ai chứ? Rõ là cả hai cùng làm sao chỉ có mình em bị đau."\- cô lườm anh.
"Lần sau em còn chạy ra ngoài cả đêm sẽ cho em một tháng không xuống khỏi giường được."\- anh cười gian.
"Anh dám em sẽ cho anh biết tay!"
"Nghe em! Mau ngồi dậy ăn."
"Không ăn!"
"Em chắc?"
"Ừ!"
"Do em chọn."
Anh uống một ngụm sữa rồi đút cho cô.
"Hmm... khụ khụ... anh muốn chết?"\- cô lạnh giọng.
" Đều là tự em chọn!"\- anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223397/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.