Dần dần khách đến dự tiệc ngày càng đông, cũng đến giờ khai tiệc. Sau khi Tiêu Chí Minh tuyên bố lý do tổ chức tiệc cũng là lúc Tiêu Lãnh Quyết trở thành trung tâm buổi tiệc.
Những người đến chúc mừng cũng bắt đầu thể hiện mục đích của mình. Họ bắt đầu thay nhau chúc rượu Tiêu Chí Minh cũng như lấy lòng Tiêu Lãnh Quyết.
Không khí ngột ngạt ấy thật sự khiến cô cảm thấy khó chịu. Đó cũng là một phần lý do cô ít ra ngoài dự tiệc. Tiệc kiểu này bảy phần là loại người chạy theo danh lợi, giả tạo vô cùng. Mà cô thì cực kỳ chán ghét mấy loại người này.
Cô len lén ra ngoài ban công để hít thở chút không khí trong lành. Bất chợt trong lòng cô lại nghĩ đến anh. Lại tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì.
Bất chợt Tiêu Lãnh Quyết đến gần cô:
"Tinh Quân, sao lại ra đây?"
"Anh Tiêu. Không khí bên trong hơi ngột ngạt, em muốn ra đây hít thở một chút."\- cô đưa tay vén mấy lọn tóc bị gió làm cho rối.
"À! Vừa rồi em nghĩ gì thế?"\- Tiêu Lãnh Quyết nhìn cô đến thất thần.
"Không có gì! Anh ra đây thế này không sao chứ?"
"Anh cũng như em thôi. Anh cho rằng bản thân cũng không hợp với mấy loại hoạt động này."
"Em thấy anh rất được lòng mấy vị tiểu thư trong kia đấy thôi."
"Em đừng chọc anh nữa."
"Em đâu có chọc. Em thấy anh cũng đến lúc nên lập gia đình rồi mà. Anh không vừa ý ai sao?"
"Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223394/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.