Ăn xong, họ chào tạm biệt ra về:
"Trời sắp tối rồi. Em phải trở về trước, tạm biệt hai người."\- cô nói.
"Vậy được, tạm biệt em. Hẹn gặp lại."\- Tiêu Lãnh Quyết tuy không nỡ nhưng đành tạm biệt cô.
"Tạm biệt. Mấy hôm nữa lại đến tìm cậu đi mua sắm."\- Tiêu Uyển Nhi được ăn ngon thì vui vẻ nói.
"Ừ!"\- cô gật đầu.
"Em nhớ lái xe cẩn thận. Chú ý an toàn."\- Tiêu Lãnh Quyết cười dặn dò cô.
" Cảm ơn anh. Tạm biệt."\- cô cũng cười đáp lễ rồi ra về.
Đến biệt thự, cô vừa vào đã gặp quản gia Trương:
"Thiếu phu nhân!"
Cô cười gật đầu.
"Không biết thiếu phu nhân đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì mời thiếu phu nhân vào bàn ăn tối luôn, tôi đi mời thiếu gia."\- quản gia Trương cung kính.
"Cháu ăn ở ngoài rồi. Anh ấy chưa ăn?"\- cô nhìn vào bếp rồi hỏi.
"Thiếu gia vẫn đang ở thư phòng làm việc, còn chưa xuống. Thiếu phu nhân có muốn tôi đi mời thiếu gia?"
"Thôi, để cháu đem lên cho anh ấy. Mọi người dọn bàn rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi."\- cô lấy đồ ăn cho anh rồi nói.
"Thiếu phu nhân, người làm chúng tôi không được ăn ở đây."\- quản gia nhì cô e ngại.
"Người làm thì không phải người? Mọi người cũng vì hoàn cảnh nên mới đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Huống hồ người làm cũng là con người, làm sao phải phân biệt. Giàu cũng là người, nghèo cũng người."\- cô nhíu mày lại nhìn mấy người làm trong bếp.
"Chuyện này..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223391/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.