Chương trước
Chương sau
Mà âm thanh này truyền đến bên tai làm cho Bạch Phong Lãng sợ ngây người nếu như chuyện đến lúc đó hắn bản thân hắn cùng An Mật Mật cải vã thì cũng không dám cho cô về nhà nha, nếu như để cô về nhà ba mẹ vợ yêu thương cô như thế còn giám cho An Mật Mật trở về bên hắn hay sao.

Nghĩ như thế Bạch Phong Lãng liền thành thật nói.

" Ba mẹ đừng lo con sẽ đối xữ tốt với Mật Mật, nếu có chuyện gì không đúng con sẽ nhường nhịn cô ấy."

Mà hai ông bà thấy được dáng vẽ thành thật kèm theo sự nghiêm túc kia của hắn sắc mặt liền giãn ra nở một nụ cười bình thản nói.

" Vậy được rồi, nếu không có việc gì thì con lên gọi Mật Mật xuống dùng bữa tối kẻo thức ăn nguội mất."

Bạch Phong Lãng cả người bất giác khự lại trông giây lác bỡi vì thấy được hình dáng ôn hòa như ba mẹ ruột này của hai người, phải nói ba mẹ hắn mất sớm nên từ trước đến giờ cái cảm giác quen được người khác quan tâm này hắn chưa bao giờ nếm trải qua.

Là con người cho dù mạnh mẽ hay kiên cường đến mức nào cũng có một tia mềm yếu cần được che chở, dựa dẫm. Mà nghĩ đến ba mẹ An Mật Mật quan tâm mình như thế thì cánh cửa trong lòng Bạch Phong Lãng hoàn toàn mở ra sắc mặt có chút nghiêm túc hướng về phía hai người nói.

" Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."

Thấy vẽ mặt như lâm đại địch này của Bạch Phong Lãng thì hai người bất giác phì cười nói.

" Có phải là chuyện năm đó ở bệnh viện hay không ? Chuyện đó ba mẹ đã biết con đừng để tâm, mau lên gọi Mật Mật xuống dùng cơm."

Mà nghe thấy câu trả lời như thế này thì sắc mặt của Bạch Phong Lãng bất giác giãn ra nhưng cũng không bất ngờ lắm, theo hắn nghĩ thì chuyện quan trọng như thế này An Mật Mật đương nhiên sẽ nói với ba mẹ mình rồi.

Đương nhiên là sự thật hoàn toàn không phải như thế, khi hai người biết được việc này thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu kèm theo một tia trách móc không cảm lòng. Đặc biệt là ông An khi nghe được thì đầu óc nóng như lửa đốt ngay lập tức muốn gọi con gái về nhà không cho cô gặp cái thằng nhóc khốn kiếp đó nữa.

Nhưng mà qua lời khuyên của bà An thì năm đó An Mật Mật và Bạch Phong Lãng cũng chỉ là tụi nhóc vài tuổi mà thôi làm sao hiểu chuyện được cơ chứ, tuy nói là đã khuyên bảo nhưng bà An dùng mọi cách nói tận đến một tháng sau ông An mới chịu bỏ xuống cơn phẫn nộ như thế.

Mà đương nhiên phần lớn là hai người hoàn toàn lo cho hạnh phúc của An Mật Mật còn đối với họ chuyện năm đó đã qua nhiều như thế rồi tuy nhắc lại có nhiều điểm không vui nhưng chẳng đến mức vì thế mà đánh tan hạnh phúc của con gái mình.

Mà Bạch Phong Lãng thấy hai người không để ý đến việc năm đó sắc mặt hắn liền thành thật đáp.



" Vâng, con biết rồi."

Nói xong Bạch Phong Lãng liền nhanh chóng phóng lên phòng thuận tay khép cửa lại như sợ ai đó thay đổi ý vậy, mà thấy hình dáng Bạch Phong Lãng khuất bóng sắc mặt của hai người bất giác giãn ra rồi lại thở dài một hơi sâu nói lẩm bẩm.

" Đúng là duyên phận đó nha, không ngờ hai đứa nhóc này còn lại có duyên phận như thế ?"

" Đúng vậy nha, cũng mong rằng thằng nhóc này cảm thấy có lỗi với chuyện năm đó mà đối với với con bé một chút."

Trong căn phòng nhỏ nhắn kia hình dáng lười biến của An Mật Mật vẫn gục đầu trong chiếc chắc mềm mà ngủ ngoan lành không thèm để ý đến mộ việc xung quanh. Bạch Phong Lãng thấy được hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê kia của An Mật Mật hắn bất giác nhìn lâu một chút rồi chậm rãi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi gò má mềm mại kia của cô.

Mà An Mật Mật trong cơn mơ màng cảm nhận được trên khuôn mặt của mình như có một con mèo nhỏ không ngừng l.iếm l.áp làm bản thân rất là căm tức . An Mật Mật buồn bực chậm rãi mà mờ đôi đồng từ màu trà ra nhìn trừng trừng và hình dáng trước mặt.

Sự bực tức vừa nảy đã tan biến đi đâu mất chỉ còn lại là sự khó hiểu trong ánh mắt của An Mật Mật, nhìn một hồi lâu cô mờ miệng nói.

" Anh có biết làm phiền người khác là không nên hay không ? Tôi thật sự ngủ chưa đủ giấc đã bị anh gọi dậy, có việc gì quan trọng hay sao ?"

Thấy được sự bất mãn trong đáy mắt cô, Bạch Phong Lãng liền lên tiếng giải thích.

" Không có, là ba mẹ em về bảo tôi gọi em xuống dùng bữa tối ? Nếu có trách thì em nên nói với ba mẹ nha đừng nhìn tôi như thế ?"

Âm thanh này truyền đến bên tai ánh mắt An Mật Mật nhanh chóng biến đổi nhìn châm chú vào khuôn mặt điễn trai kia của Bạch Phong Lãng như muốn ăn tươi nuốt sống hàm răng nhỏ bất giác nghiến keng két, mà nhìn hình dáng giận dỗi này của An Mật Mật xuất hiện trong đáy mắt Bạch Phong Lãng thì lại đáng yêu vô cùng.

Cho dù An Mật Mật có điên như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tức giận với ba mẹ mình nha, vậy nên cô cũng chỉ biết ức hiếp Bạch Phong Lãng mà thôi.

Mà nghĩ như thế An Mật Mật lại có chút bất an hỏi.

" Ba mẹ tôi có bất mãn gì anh không ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.