Tạ Lăng khẽ nhích bước chân, tựa như muốn lui ra phía sau một bước, kéo khoảng cách với Sầm Minh Ế.
Chỉ là mới vừa cử động, chân phải liền lắc lư suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
Một cánh tay kiên cố và mạnh mẽ kịp thời xuất hiện trước mắt nàng, giữ lấy nàng không để nàng té ngã.
Tạ Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt của nàng như ánh nắng chiếu vào đáy hồ trong veo, dù không có cảm xúc gì thì nhìn nàng cũng rất vô tội.
Nàng lại cúi đầu nhìn chân phải của mình, sợ Sầm Minh Ế không biết, còn chỉ vào vị trí mắt cá chân.
"Đau quá."
Quả nhiên ánh mắt của Sầm Minh Ế nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
"Trật chân rồi à?"
Tạ Lăng gật đầu, gương mặt mềm mại, chỉ cần mím môi thôi cũng đã hiện lên vẻ ấm ức.
Sầm Minh Ế vén nhẹ gấu áo lên, quỳ một gối xuống cầm mắt cá chân của Tạ Lăng.
Tạ Lăng nhanh chóng phối hợp hít sâu, còn cố ý phát âm thanh để lộ vẻ đau đớn.
Động tác của Sầm Minh Ế hơi dừng lại.
Tiếp theo hắn vươn tay về phía Tạ Lăng: “Đi không được thì để ta cõng nàng?”
Không, thật ra vẫn đi được, ta lừa gạt ngươi thôi.
Dựa theo kịch bản, muốn cùng Sầm Minh Ế đi theo cốt truyện, đương nhiên phải nhanh chóng tiếp xúc thân thể, để hắn cho rằng “Tạ Lăng” thương thầm hắn, yêu hắn sâu đậm, sau đó lại mây mưa với hắn. Hắn thắng cược là có thể bắt đầu đi theo hướng BE.
Còn mây mưa như thế nào, đương nhiên là dùng rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485089/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.