Viện bên kia tường, Tạ Lăng và Tạ An Ý không nghe thấy lời thì thầm của Tạ Hoa Giác, nhưng lại nghe thấy mấy câu chửi mà Tạ Hoa Giác lớn giọng mắng.
Sắc mặt của Tạ An Ý lập tức đen thui, nhưng hắn miễn cưỡng kiềm chế lại nên không có phát tác.
Tạ Lăng thì không quan tâm.
Nàng cúi đầu nhìn rương đồ vật mà Tạ An Ý đưa tới, rất là đau đầu, chỉ từ chối nói: “Đại ca, muội thật sự không dùng được mấy thứ này, chúng ta đi du ngoạn núi Lộc Hà chẳng qua là để ngắm cảnh, huynh để muội mang mấy thứ này theo, chẳng lẽ là để rèn luyện lực cánh tay của bọn Tiểu Lục Tử à.”
Tạ An Ý vốn đang rất tức giận với câu nói thiếu kiềm chế kia của Tạ Hoa Giác, định bụng lát nữa sẽ giáo huấn đại muội muội không biết lớn nhỏ này thật cẩn thận, kết quả bị Tạ Lăng trêu ghẹo một câu, sự bực bội ngay lập tức tan hơn phân nửa.
Hắn không khỏi nở nụ cười, đáp lại giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Lăng: “Trước đó vài ngày huynh đưa muội trang sức để muội trang điểm, muội lại không cần nói nó quá quý giá, lần này chỉ đưa muội một con búp bê vải thôi, không đáng bao nhiêu tiền, sao muội lại từ chối chứ?”
Tạ Lăng vẫn không dao động, lắc đầu nói: “Không dùng được chẳng phải rất lãng phí sao? Tặng cho muội cũng chỉ chiếm chỗ, đương nhiên phải trả về thôi.”
“Tiểu muội, muội cũng thật tàn nhẫn.” Tạ An Ý vui đùa, suy nghĩ một lát rồi lại có chút cầu xin, “Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485082/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.