Chương trước
Chương sau
Khi ra khỏi khu vườn đã là trăng sáng sao thưa, Tạ Lăng đang đi từ từ ở đường núi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông du dương.
Nàng không khỏi dừng lại, tò mò ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy cái chuông nào phát ra tiếng vang giữa nơi rừng núi trống trải như vậy.
Tạ Lăng đang định đi tiếp, lại có một âm thanh khác truyền đến, lúc đầu còn mơ hồ, nhưng sau đó lại càng rõ ràng.
Nàng cẩn thận lắng nghe một lúc.
Đó là âm thanh giày đạp lên phiến đá, là âm thanh vạt áo cọ xát lên phiến đá, cùng với âm thanh dập đầu xuống đất.
Đây là động tác nhỏ, sao Tạ Lăng lại nghe thấy rõ ràng như vậy được?
Tạ Lăng lắc đầu, thầm nói kỳ lạ.
Có lẽ cấu trúc của ngọn núi này hình thành bức tường dội âm có thể phóng đại âm thanh ở một nơi nào đó.
Tạ Lăng đi xuống dưới, âm thanh dập đầu kia lại đứt quãng không liên tục, giống như tiếng một cái mỏ, thong thả gõ vào tai Tạ Lăng.
Sắc trời càng lúc càng tối, Tạ Lăng càng đi về phía trước, càng cảm thấy con đường trước mắt không thể phân biệt được.
Nàng cực lực mở to hai mắt, ý đồ muốn nương theo ánh trăng để tìm ra lối thoát, vất vả lắm mới tìm được phiến đá bên trong đám cỏ dại, Tạ Lăng theo làn váy bước lên bậc thang, nàng đi từ từ, bất tri bất giác đã tới đỉnh núi.
Đỉnh núi trống trải, ánh bạc rơi xuống đá lạnh trên mặt đất, lại bị ánh sáng lấp lánh phản chiếu như ở trong tuyết.
Trên nền đất rộng lớn bằng phẳng này chỉ có một chiếc chuông, trước sau không có gió, nhưng nó lại từ từ đung đưa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nó giống với âm thanh mà Tạ Lăng đã nghe thấy, nàng không khỏi đi đến nhìn cái chuông kỳ lạ kia, phía trên có khắc rất nhiều hoa văn phức tạp không giống vật trang trí tầm thường, như phù chú nào đó mà nàng chưa từng thấy qua.
Trên đỉnh chuông có một cái trũng ở giữa, bên trong có một hạt châu đen sì, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu sáng nó được.
Tạ Lăng không biết mình làm thế nào mà lại lên đỉnh núi dễ dàng như vậy, càng lo hơn là nàng nên đi xuống bằng cách nào đây.
Ánh trăng mờ ảo che phủ đầu nàng, thấy phía xa hơn tối đen như mực, nàng không khỏi cảm thấy bất an.
Tạ Lăng hiển nhiên đã lạc trong núi, nàng kêu lớn một tiếng, lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí không có một tiếng đáp lại.
Tạ Lăng lại nghĩ đến cấu trúc kỳ lạ của ngọn núi, nghĩ đến lúc nàng ở rất xa sườn núi này vẫn có thể nghe được tiếng chuông vang, liền duỗi tay nắm lấy cái chuông, muốn dùng sức lắc vài cái để người phía dưới nghe thấy và chú ý tới.
Kết quả là Tạ Lăng vừa mới đụng cái chuông kia, hạt châu trên đỉnh lại phát sáng, ánh sáng xanh mờ ảo chợt lóe, như thở được vậy.
Tạ Lăng hoảng sợ, vội buông tay ra, cái chuông vẫn lắc lư qua lại, lạch cạch một hồi mới dần bình tĩnh trở lại, ánh sáng trên hạt châu cũng tắt dần.
Sao nơi này lại tà đạo như vậy? Tạ Lăng sợ hãi, không nhìn đường nữa mà quay đầu chạy xuống luôn.
Không hiểu sao con đường trước mắt Tạ Lăng lại rõ hơn rất nhiều, nàng chạy một hồi lâu, đến khi đầu đầy mồ hôi, mới dừng lại mà thở dốc, lúc này nàng phát hiện ra mình đã về sân bên ngoài hoa viên của Quý phi.
Một chiếc xe ngựa trang trọng ở trong sân, thấy nàng đến, một người hầu vội vàng cười đi tới: “Tiểu nhân ở chỗ này chờ cô nương, giờ cô nương muốn khởi hành ngay ạ?”
Tạ Lăng chỉ cảm thấy mình chạy một đường xuống, sức cùng lực kiệt, nàng giương mắt nhìn khắp nơi, dưới các mái hiên trong viện đều đốt sáng lồng đèn vàng óng ánh, thỉnh thoảng còn có tiếng người thường nói chuyện và pháo hoa rực rỡ.
Cảnh tượng nàng vừa thấy giống như giấc mơ vậy.
Tạ Lăng bình tĩnh lại, nói với gã hầu kia: “Vất vả quá, các ngươi đợi ta bao lâu rồi?”
Gã hầu cười nói: “Cũng không lâu lắm, chắc cũng khoảng chừng mười lăm phút. Từ lúc cô nương đi ra khỏi vườn của nương nương, nương nương liền dặn chúng ta chờ ở chỗ này.”
Mười lăm phút, nàng có thể trong vòng mười lăm phút đi từ sườn núi đến đỉnh núi, lại từ đỉnh núi xuống sườn núi sao?
Tạ Lăng không tin.
Nơi này, có gì đó rất cổ quái.
Tạ Lăng theo bản năng mà che giấu chuyện kỳ lạ này, nàng gật đầu, dẫm lên thang gỗ chui vào xe ngựa.
Sau khi ngồi ổn định, nàng theo bản năng mà phất tay khăn, lại ngoài ý muốn phát hiện, mình không cảm thấy nóng.
Tạ Lăng sờ thử trán, mới nãy chạy lâu như vậy, mồ hôi lại biến mất không còn tăm hơi, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Lông mày Tạ Lăng hơi nhảy, nàng vỗ ngực, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ do mình bị tên biếи ŧɦái kia dọa sợ, thật sự gặp ác mộng sao……”
Xe ngựa bắt đầu chạy.
Trên đỉnh núi ngược hướng với Tạ Lăng, một người nam nhân mặc hoa phục, khóe mắt có một nốt ruồi đang đứng trước cái chuông.
Xiêm y, vạt áo, đầu gối của hắn bị rách tung toé, trên trán cũng có vết đỏ.
Hắn cúi đầu rũ mắt, đuôi mắt hẹp dài vẽ một vòng cung cô độc, lẳng lặng nhìn cái chuông đong đưa không ngừng trước mặt, nghênh đón một trận gió núi thổi qua.
Nam nhân duỗi tay cố định cái chuông lại, không cho nó bị gió núi ảnh hưởng nữa, tiếng lẩm bẩm đứt quãng và nhỏ nhẹ phát ra từ giữa môi.
“Là gió…… A Kính, ta còn ảo tưởng, là nàng cuối cùng cũng chịu trở về gặp ta chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.