Ahhh, rốt cuộc là ai trói nàng lại vậy! Tên biếи ŧɦái này! Tạ Lăng thật sự bị dọa sợ, ngón tay của người xa lạ ấn vào vị trí mà tính mạng nàng đang bị đe dọa, mang đến cảm giác áp bách và nguy cơ khiến nàng không kiểm soát được, mặc dù nàng không thể nhúc nhích, nhưng khớp hàm không kiềm nén được mà run rẩy. Nàng giống như rối gỗ, nằm ở chỗ này chờ gϊếŧ, mà chủ nhân của bàn tay kia khiến nàng cảm thấy rất ác liệt, Tạ Lăng thậm chí còn có nghi ngờ sâu sắc là đối phương sẽ làm ra chuyện khủng bố hơn. Cảm giác da thịt của người khác chạm lên người mình thực đáng sợ. Độ ấm xa lạ kia cuối cùng cũng rời khỏi cổ Tạ Lăng, Tạ Lăng nghe thấy một tiếng vang nhỏ vang lên ở bên cạnh, hình như là tiếng lắc chất lỏng trong chai. Tiếp theo độ ấm của bàn tay kia lại tới gần -- Tạ Lăng như cảm nhận được điều gì đó, nàng đột nhiên nín thở, mím chặt môi. Mặc dù nàng dùng sức mím chặt, nhưng nó vẫn hơi cong lên theo độ cung, giống như con mèo lúc đóng lúc mở. Tạ Lăng khẩn trương đến nổi có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, đúng lúc này, hàm răng của nàng hơi bị cạy ra, sức lực tuy không mạnh nhưng cũng không có khả năng phản kháng. Kẻ điên! Biếи ŧɦái! Tạ Lăng vừa ấm ức vừa sợ hãi, nàng chỉ muốn mắng thành tiếng. Cuộc sống hơn hai mươi năm qua của nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy, ngay cả sau khi ở thế giới trong sách cũng chưa bao giờ gặp được chuyện khủng khϊếp như này! Nàng liều mạng mím lại, muốn đẩy ngón tay kia ra, lại không thể tránh khỏi việc liếm tới vật dính trên đầu ngón tay. Tạ Lăng không biết thứ dính trên ngón tay kia là thứ gì, theo tâm lý mà thấy buồn nôn, lại bị người nọ đè lại, chỉ có thể theo phản xạ nuốt xuống. Sau khi ăn thứ đồ không biết là gì, tâm lý của Tạ Lăng hoàn toàn sụp đổ, nàng cảm giác được nước mắt của mình chảy ra từ khóe mắt, đầu vang lên ong ong, sau một lúc lâu, nàng mới nghe được tiếng khóc nhỏ nhẹ của mình. Khoan đã...... nàng khóc á? Tạ Lăng kinh ngạc khi phát hiện ra mình có thể phát ra âm thanh, có thể há miệng thở dốc, cơ thể hình như cũng có sức lực hơn. Nhưng đôi mắt vẫn không mở được, Tạ Lăng chỉ có thể cảm nhận được nước mắt ở trên mặt, vừa khó chịu vừa xót xa. Ngón tay kia còn đang móc trong khoang miệng nàng, như thể tìm được món đồ chơi mới mẻ nào đó, nàng hít sâu mấy hơi, tập trung sức lực, cắn chặt khớp hàm, cắn một cái thật mạnh. Ngón tay kia cuối cùng cũng rút ra ngoài, nhưng sau đó, cảm giác nhạy bén của Tạ Lăng cảm nhận được nó lại đến gần giữa lông mày của mình, có vẻ như sắp sờ lên nàng. “Có nước miếng! Đừng chạm vào ta!” Dưới sự tức giận của Tạ Lăng, nàng nói ra được câu hoàn chỉnh. Người bên cạnh dừng một chút, giọng nói cố tình trầm xuống và mang theo sự vui mừng ngoài ý muốn, hắn buồn cười nói: “Nàng còn rảnh quan tâm đến chuyện này à?” Nói xong, hắn như cố ý đối nghịch với nàng, ngón tay mang theo hơi nước lạnh chạm vào lông mày, gương mặt, cái trán của nàng, để lại vết ướt nhỏ. Bị ức hϊếp lâu như vậy, trên mặt còn bị dính nước miếng, Tạ Lăng không muốn sống nữa! Nàng nhắm hai mắt chửi ầm lên: “A a a! Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi là kẻ điên! Đồ biếи ŧɦái!” Khi Tạ Lăng chửi bới, người nọ vẫn ung dung sờ soạng mặt nàng, nàng mắng một tiếng, hắn liền chọc vào mặt nàng nhiều hơn một chút. Chẳng lẽ cuộc sống của nàng thật sự phải bắt đầu lại sao? Tạ Lăng cảm thấy bi thương trong lòng. Nàng lặng lẽ chờ, lại nghe thấy nam nhân kia khàn giọng nói một câu “Nàng nên tiếp tục ngủ”, sau đó Tạ Lăng cảm thấy tấm ván gỗ dưới thân nhẹ đi, hẳn là người nọ đã đứng dậy rời đi. Ngay sau đó, một làn hương nhẹ nhàng xộc vào mũi nàng, thân thể Tạ Lăng vốn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực lại càng thêm mềm nhũn, không khống chế được mà dần ngủ say. Trước khi ngủ say, Tạ Lăng trằn trọc suy nghĩ, nàng nhất định phải tìm ra kẻ biếи ŧɦái hôm nay là ai! Nàng bị ngất xỉu liên tục hai lần trong vòng một ngày, khi Tạ Lăng tỉnh lại lần nữa, đầu nàng như nứt ra. Nàng đỡ thái dương ngồi dậy, bên cạnh lập tức truyền đến một tiếng kêu của nữ tử: “Ây da, cô nương tỉnh rồi!” Tạ Lăng buông tay, nàng nhìn qua thì thấy là một phụ nhân xa lạ, đầu đội trâm châu, ăn mặc sang trọng, nhìn thân phận có vẻ không tầm thường, nhưng gương mặt lại trang điểm rất đơn giản. Tạ Lăng há miệng thở dốc, cứng họng hỏi: “Đây là chỗ nào?” Tên biếи ŧɦái kia đưa nàng tới chỗ này sao? Không đúng, quanh chóp mũi lưu lại mùi đàn hương, nơi này hình như là…… “Nơi này là chùa Thính An, cô nương thật là may mắn, được Quý phi nương nương cứu giúp, cô nương là người của gia tộc nào?” Tạ Lăng nói dăm ba câu với nàng ấy, cuối cùng cũng rõ ràng, hóa ra giờ đã là buổi tối ngày thứ hai rồi. Vào đêm Lễ hội hoa đăng, những tên bắt cóc dị tộc trà trộn vào thành, bắt đi vài thiếu nữ, nghe nói trong số đó có người bị phanh thây đến chết, lại có người mất tích, không biết bị bán đi đâu. Tạ Lăng cũng là một trong số người bị bắt đi, chẳng qua đám bắt cóc nàng khi đi qua chùa Thính An, trùng hợp đụng phải Quý phi đang dâng hương ở đây, nàng ấy thấy vậy thì lập tức kêu người hầu cản lại, cứu được Tạ Lăng còn nguyên vẹn ra ngoài. Đồng tử của Tạ Lăng khẽ run lên, nàng kéo phụ nhân kia nói: “Người thị vệ đã cứu ta đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]