Editor: Cherry
"Cô nương......" Hoàn Sinh cẩn thận lên tiếng, như sợ làm phiền điều gì đó.
Tạ Lăng lấy lại tinh thần, nắm thật chặt cái lồng đèn lồng trên tay.
"Hoàn Sinh, là ta, ta nghĩ sai rồi. Chúng ta không đi gặp đại ca nữa, trở về đi."
Hoàn Sinh đáp ứng.
Nàng ấy có chút đau lòng nhìn về phía Tam cô nương, vốn tưởng hôm nay là ngày vui, kết quả lại thành như vậy.
Tam cô nương nói nàng sai rồi, nhưng nàng có sai ở chỗ nào đâu?
Ánh mắt Tạ Lăng hơi cụp xuống, đi về phía trước.
Hóa ra lồng đèn này không phải là lễ vật sinh thần mà đại ca đặc biệt mang về, nó chẳng qua chỉ là quà kỷ niệm tầm thường, mỗi người đều có một cái mà thôi.
Thậm chí, cái này của nàng còn không linh động bằng một phần mười của người khác.
Quả nhiên không có ai nhớ tới nàng.
Cái gì mà sủng ái, đều do nàng si tâm vọng tưởng.
Tạ Lăng trở lại phòng, nhìn lồng đèn con thỏ kia, nàng không có vứt bỏ nó đi mà đặt nó vào trong tủ gỗ, điều chỉnh vị trí vài lần cho nó đứng thẳng.
Dù không tốt bằng của người khác, nhưng đây cũng là một trong số ít lễ vật nàng nhận được.
Hoàn Sinh bưng tới rất nhiều đồ ăn vặt mà ngày thường Tạ Lăng thích ăn, nhưng giờ Tạ Lăng lại không thèm liếc nhìn tới một cái.
Đầu ngón tay của Tạ Lăng gõ trên bàn, nhỏ giọng nói: "Hoàn Sinh, hình như hôm nay không có một chuyện tốt nào cả."
"Cô nương không thể nói như vậy, quá xui xẻo." Hoàn Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485055/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.