Thẳng đến hoàng hôn tà tà như máu, ánh nắng chiều thiêu đỏ không trung, Lâu Vân Bình mới mặc hỉ phục cùng Phàn Tứ bước lên xe ngựa, từ biệt người nhà tới nhà chồng. Tiếng vó ngựa vội vã từ xa truyền đến, một nam tử nho nhã vội vàng xuống ngựa, lao thẳng về phía bên này.
Hỉ sự náo nhiệt vốn là trong ba tầng, ngoài ba tầng, người đứng chật như nêm cối. Người Lâu gia cũng đã sớm có chuẩn bị, mười mấy tráng hán không hé nửa lời chắn Tấn Pháp đến kín mít
Tấn Pháp không thể tới gần, vội đến nỗi trên trán vã đầy mồ hôi rơi xuống như hạt đậu. Đang muốn gọi to tên Lâu Vân Bình trên bụng đã bị người khác hung hăng đấm một quyền, nhất thời hơi cũng không còn để nói.
Lâu Vân Bình đứng cao cao trên xe hoa, một thân áo cưới như lửa, trang dung dĩ lệ, đẹp tới khuynh đảo thiên hạ. Nàng cách rèm che ngoảnh đầu nhìn lại, liếc mắt qua Tấn Pháp một cái liền cùng Phàn Tứ ngồi vào khoang xe ngựa. Vó ngựa đều đều, vĩnh viễn không quay lại.
Một màn cuối này khiến Tấn Pháp sắc mặt trắng như tờ giấy, da môi khô khốc nứt nẻ, cổ họng thốt lên gì đó không ai nghe thấy.
Sau này, Lâu Vân Bình và Phàn Tứ dưới thân phận giả sống cùng nhau sáu năm.
Để bồi thường cho Phàn Tứ, Lâu gia cho hắn sáu tòa điền trạch sung túc, đủ cho hắn và Lâu Vân Bình cơm áo không lo.
Lâu Vân Bình rất ít khi về nhà mẹ đẻ nhưng thư tín đều đều chưa bao giờ ngừng. Ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-cac-dai-lao-deu-noi-ta-la-bach-nguyet-quang/1073687/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.