Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu vào mặt hồ, hiện lên vầng sáng dìu dịu.
Khu biệt thự Minh Thủy nằm ở trung tâm hồ nước, xung quanh cây lá xum xuê, những khi có gió thổi qua, sẽ mang theo tiếng lá cây xào xạc, mặt hồ cũng nổi lên gợn sóng.
Quý Minh Thư mơ thấy một giấc mơ rất không đẹp.
Giấc mơ này còn cứ lặp đi lặp lại, làm thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí dù cô biết là mình đang nằm mơ, nhưng mí mắt cứ như bị người ta khâu lại, mãi cũng không mở ra được.
Sáu giờ sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.
Quý Minh Thư cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Váy ngủ của cô thấm đẫm mồ hôi lạnh, vạt áo màu hồng khói sau lưng cũng đậm màu hơn, phần cổ và cằm cũng bóng lên tầng mồ hôi nhàn nhạt.
Cô mở to mắt, mơ màng nhìn trần nhà. Mấy giây sau, ngón tay cô động đậy, sờ lên chỗ trái tim mình.
Thình thịch, thình thịch.
Đập rất khỏe mạnh.
Vẫn còn, vẫn còn, may quá vẫn còn.
Lấy lại ý thức, Quý Minh Thư túm nửa cái gối của mình, gập lại đè lên mặt.
Tối hôm qua cô không nên xem cái tiểu thuyết moi tim khoét thận kia, trong lúc ngủ mơ cô vậy mà lại tự mình não bổ ra cốt truyện ly kỳ, Sầm Sâm vì chữa bệnh cho bạn gái cũ mà moi tim khoét thận của cô.
Bây giờ hồi tưởng lại, giấc mơ đúng là không có logic, trước đó moi tim không phải là chết rồi sao, làm sao còn sống được mà để cho người ta lấy nốt quả thận. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-trung-thanh/955005/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.