Sau khi từ bệnh viện trở về, Đàm Sĩ Chương đến nhà mẹ.
Đàm Ân Nhã đang ăn tối, ngồi bên chiếc bàn lớn trông có vẻ khá cô đơn. Ban ngày cô bé phải đi học, không thể đến bệnh viện, cô bé thò đầu nhìn ra sau lưng Đàm Sĩ Chương: "Mẹ không về cùng anh sao?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Vẫn còn một loạt xét nghiệm cần phải làm, họ đề nghị nhập viện."
Đàm Ân Nhã gật đầu.
Cô giúp việc cũng là người ở lâu trong nhà rồi, theo ra hỏi han: "Sĩ Chương đã ăn chưa? Tôi lấy cơm cho cậu nhé."
Đàm Sĩ Chương cũng ngồi xuống, nhận lấy bát sứ, hai anh em ngồi đối diện nhau, vì thói quen giữ im lặng trong lúc ăn nên không ai nói một lời. Ngôi nhà yên tĩnh quá mức, trong căn phòng này, hai người họ là những người gần gũi nhất trên đời.
Đàm Ân Nhã chợt đặt bát xuống, đứng dậy đi vòng qua bàn ôm lấy Đàm Sĩ Chương: "Anh ơi." Cô bé vòng tay ôm cổ Đàm Sĩ Chương.
Đàm Sĩ Chương vỗ nhẹ vào cánh tay em gái: "Em không cần lo lắng."
Y dừng lại, rồi giọng nói trở nên tình cảm hơn bình thường: "Cho dù trời có sập thì vẫn có anh, không sao đâu, không có gì phải sợ cả."
Đàm Ân Nhã tựa đầu vào vai y, không hiểu sao lại muốn khóc.
Hồi còn học tiểu học, khi các bạn cùng lớp đến nhà chơi, họ đều sợ anh trai cô bé theo bản năng. Đàm Sĩ Chương cũng không thích cười, trông lúc nào cũng âm u, mỗi khi bạn bè của Đàm Ân Nhã đến nhà, y thường nhốt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021457/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.