Ngoại trừ vị khách, cả hai đều khựng lại, tránh ánh mắt nhau, nhanh chóng che giấu vẻ ngượng ngùng.
Đàm Sĩ Chương bước tới lịch sự bắt tay Tiết Thanh Bình: "Anh Tiết." Họ cũng đã từng gặp nhau trước đây: "Đã lâu không gặp."
Tiết Thanh Bình thành thật đáp: "Ồ, chắc là mấy năm trước rồi." Rồi ngậm miệng, hai mắt nhìn lại Đàm Sĩ Chương.
Ngay cả người có kinh nghiệm như Đàm Sĩ Chương cũng nhất thời nghẹn lại. Phùng Liễm Thần vội vàng nói: "Phòng triển lãm ở trên lầu, anh có hứng thú không?"
Tập đoàn đã dành riêng một phần để thiết kế thành không gian trưng bày, dành cho khách hàng tham quan khi đến công ty. Phía trước là một dãy ảnh ghi lại lịch sử công ty, Phùng Liễm Thần thuộc lòng từng dòng chú thích, nhưng Tiết Thanh Bình rõ ràng không có hứng thú với những thứ này, phản ứng cũng rất hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm vào vài món trang sức trong tủ kính một lúc. Đó là những sản phẩm cũ do tiệm vàng Kim Phụng Tường làm ra cách đây hàng thập kỷ, hiện nay được coi là đồ trang sức cổ, vàng cũ đã bị oxy hóa phần nào.
"Kỹ thuật chạm rỗng này, làm khá tốt."
Phùng Liễm Thần đáp: "Phải, là biến vàng thành hiệu ứng ren."
Nhưng anh không dám nói nhiều về những khía cạnh sâu xa hơn. Người thợ muốn biến tấm vàng thành ren đòi hỏi phải khoét những lỗ nhỏ, luồn một sợi dây kim loại cực mỏng qua rồi liên tục mài, chạm rỗng ra hình dạng của tổ ong, cạnh của mỗi lỗ chạm rỗng phải được kiểm soát ở độ dày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021446/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.