Lúc chuẩn bị cơm giao thừa, bà nội phát huy thất thường, món sườn heo kho tàu lại cho nước tương đen thay vì nước tương nhạt, còn thêm những hai lần, thành ra một đĩa đen kịt.
Không nỡ đổ hết đi, bà lão đặt đĩa sườn trước mặt mình: "Xem đầu óc của bà đi, chỉ mới cho nước tương vào thôi, quay đi cái đã quên mất rồi."
Phùng Liễm Thần cầm đĩa lên nhìn một cái, đi vào bếp thêm nước nấu lại một lần: "Không sao, thế này vẫn ăn được."
Bà nội nheo mắt gắp ngỗng quay cho anh: "Lẩm cẩm rồi lẩm cẩm rồi, người già là thế đấy, ngày càng trở nên vô dụng."
Phùng Liễm Thần mở tivi, tỉnh bơ nói rằng anh ở nhà nấu cơm cũng thế thôi, hay quên là truyền thống rồi. Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai, nhất là trong những ngày lễ tết, nhìn những người thân yêu, có thể chợt nhận ra rằng họ đã già đi đôi chút so với những gì còn trong ký ức.
Ăn cơm xong thì xem chương trình, bà lại nhắc đến chuyện hậu sự của mình: "Bà đi rồi thì đừng tổ chức tang lễ linh đình gì, cũng không cần phải mời người ở quê đến, đã gặp hết những người cần gặp rồi, mộ của ông nội con đã mua từ lâu rồi, cứ chôn bà bên cạnh ông là được."
Phùng Liễm Thần đang rửa bát trong bếp, tiếng nước chảy ào ào át đi mọi âm thanh khác, anh quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Bà nội nói: "Bà nói là sau khi bà đi rồi, không cần phải lo tang lễ gì nữa, nguyện vọng lớn nhất của người già là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021434/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.