Ý kiến đối lập này không cần Đàm Sĩ Chương phải lên tiếng, những thành viên khác của ban lãnh đạo tập đoàn nghe xong báo cáo đã bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
Trong đó có cả quyền tổng giám đốc Hoàng Đại Quân: "Vậy ý cậu là không dùng đến tivi, đài phát thanh, báo in và biển quảng cáo ngoài trời."
Đàm Hạo Dương đáp: "Sếp Hoàng, vấn đề không phải là ý của tôi, mà là liệu có cần thiết hay không." Gã nhìn quanh phòng: "Thật ra ai cũng hiểu, đừng nói là bao nhiêu người vẫn giữ thói quen mua tạp chí, bây giờ còn bao nhiêu người trẻ vẫn xem chương trình truyền hình mỗi ngày?"
Hoàng Đại Quân có thái độ bảo thủ: "Đúng là vậy, nhưng chỉ tập trung vào quảng cáo trực tuyến thì thật sự hơi liều lĩnh đấy, Hạo Dương."
Đàm Hạo Dương vẫn kiên định với quan điểm của mình, gã cười nói: "Tôi không phản đối truyền thông truyền thống, nếu có thể đốt tiền tùy thích, tin tôi đi, tôi sẵn sàng mở rộng mạng lưới toàn diện, phát sóng quảng cáo của chúng ta trên các kênh truyền hình 24/24. Vấn đề là, bây chúng ta vẫn chưa có cái rương vàng không đáy nào, đúng không? Với ngân sách hạn hẹp hiện tại, tôi muốn chi tiêu vào những điểm thực sự đột phá."
Gã dứt lời, những phó tổng khác cũng lên tiếng, thận trọng bày tỏ suy nghĩ của mình.
Không thể phủ nhận rằng giá trị quảng cáo trực quan mà phương tiện truyền thông truyền thống tạo ra thực sự đang giảm đi từng ngày, chi phí đặt quảng cáo cao, khả năng truyền tải thông tin theo thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021424/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.