Lại qua hơn một tuần, miệng vết thương của Kỷ Nguyễn cuối cùng cũng đóng vảy mọc lên da non, đồng thời nhận được thông báo có thể thử tai nghe mới.
Buổi tối trước một ngày, cậu hưng phấn đến độ không ngủ suốt một đêm.
Đây là khoảng thời gian cậu mất thính lực dài nhất trong cuộc đời, mỗi ngày chỉ nghe được một chút tiếng vang méo mó kì dị, chỉ khi Cố Tu Nghĩa dán sát bên tai cậu nói chuyện mới có thể thực sự cảm nhận âm thanh chân chính.
Những lúc Cố Tu Nghĩa không ở cạnh cậu, cậu thật sự giống như hoàn toàn mất đi liên hệ với thế giới này, Kỷ Nguyễn còn nghĩ rằng, nếu bản thân bị điếc thêm mấy ngày có lẽ khả năng nói cũng mai một luôn.
Ngày hôm sau, dưới đôi mắt Kỷ Nguyễn treo hai quầng thâm lớn, nhưng tinh thần rất phấn chấn, ngồi bên mép giường đung đưa chân, bởi vì có tai nghe mới cũng đồng nghĩa với việc cậu có thể xuất viện, lại có thể thấy được ánh mặt trời tươi đẹp!
Cậu đã thay bộ quần áo bệnh nhân ra, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài được Cố Tu Nghĩa khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lam nhạt, phần dưới mặc quần đùi dài đến đầu gối, vết sẹo trên chân lộ ra càng trở nên chói mắt.
Trên người Kỷ Nguyễn đã có rất nhiều sẹo.
Cố Tu Nghĩa thấy hơi đau lòng, đưa cốc nước pha mật ong cho cậu, vòng tay qua vai cậu ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cái miệng nhỏ kia uống từng ngụm nước: "Tối qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/3363603/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.