Từ cửa chính đến nhà chính đi bộ tốn 23 phút 56 giây. Đây là Kỷ Nguyễn cố ý tính thời gian.
Dọc dường đi bị cảnh quan xung quanh làm cho hoa cả mắt, rõ ràng sắp tới giờ cơm, không hiểu sao lại giống như cùng Cố Tu Nghĩa tay trong tay đi dạo công viên một vòng, vừa mệt vừa đói.
Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dạng lúc này của Kỷ Nguyễn cũng cảm thấy nghẹn lời, cuối cùng thở dài: "Được rồi, lần sau ngồi xe đi thẳng vào thôi."
Kỷ Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu: "Còn có thể ngồi xe?"
"Từ cửa hông đi ra có một gara ngoài trời, lái xe từ đường cao tốc có thể trực tiếp đi vào."
"Vậy còn đi cửa chính làm gì!" Kỷ Nguyễn tức giận không thôi, mặt nhăn nhó nói: "Mất công tôi còn tưởng nhà anh cố ý xây nhà quanh co thành mê cung như vậy là để đề phòng trộm cướp!"
Cố Tu Nghĩa buồn cười, vỗ vai Kỷ Nguyễn: "Đi bộ nhiều chút cũng tốt, em lười vận động quá, dì Triệu nói nửa tháng này em còn chưa một lần đi ra ngoài?"
"Tôi..." Kỷ Nguyện nghẹn họng, không nghĩ tới người này đang yên đang lành lại chuyển chủ đề lên người mình.
Cậu đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không ra khỏi cửa là bởi vì lười.
"Tôi, tôi, tôi đang bị bệnh mà!" Kỷ Nguyễn cường điệu nói: "Bệnh rất nặng! Bên ngoài nắng nóng như vậy, đi ra ngoài bệnh lại nặng thêm. Hơn nữa tôi ra ngoài làm gì, đến công ty anh kiểm tra sao? —— khụ khụ khụ......"
Kỷ Nguyễn nói xong còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710932/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.