"Anh! Không...không, không, không phải em, em chưa làm gì hết!" Cố Tu Lễ bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Tu Nghĩa dọa sợ, tay chân luống cuống giải thích.
Cố Tu Nghĩa dẫm lên những mảnh thủy tinh dưới đất, bước đến cạnh Kỷ Nguyễn. Kỷ Nguyễn ngửa mặt nhìn hắn một cái, phút chốc liền nhẫn nhịn quay đầu đi, đôi mắt to tròn lại rơi thêm mấy giọt nước mắt.
Nhìn thôi cũng thấy vô cùng đáng thương.
Cố Tu Nghĩa nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Kỷ Nguyễn, khóe mắt cùng chóp mũi đều đỏ hết lên, đầu óc trống rỗng hai giây, sau đó lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên mắt cá chân Kỷ Nguyễn.
Không quá nghiêm trọng, chỉ là một vết cứa nhỏ, có một ít máu thấm ra, nhưng không chảy xuống mà cứ đọng mãi trên miệng vết thương.
"Anh cả..." Cố Tu Lễ vẫn còn đứng phía sau nhỏ giọng muốn giải thích: "Anh nghe em nói...."
"Cậu đi lấy hòm thuốc tới đây." Cố Tu Nghĩa trầm giọng nói.
"Cái gì?" Cố Tu Lễ giống như nghe không hiểu, chỉ chính mình: "Em?"
"Không cậu thì ai?" Khuỷu tay Cố Tu Nghĩa đặt trên đầu gối, quay đầu lại nhìn cậu ta: "Nhớ cầm theo cây chổi, quét dọn hết những thứ dưới đất đi."
Cố Tu Lễ mở to hai mắt, liên tục lùi về phía sau vài bước, không thể tin tưởng: "Anh bắt em làm việc của người hầu!?"
Nơi dự trữ nước mắt của Kỷ Nguyễn báo nguy, cậu khóc không nổi nữa, đành lấy hai tay ôm mặt lặng lẽ xem kịch tiếp.
Cố Tu Nghĩa đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710927/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.