Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn xin nghỉ học, dùng một ngày để nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày hôm qua cậu mệt muốn chết rồi, tuy rằng cơm tối dì Triệu nấu rất ngon, nhưng cậu cũng không ăn được nhiều, lót dạ qua loa liền về phòng rửa mặt đi ngủ.
Hậu quả của việc tụt huyết áp còn không ăn uống tử tế chính là buổi sáng tỉnh dậy giống như bị tra tấn vậy.
Mở mắt ra thấy trần nhà quay cuồng, nhắm mắt lại đầu óc vẫn quay cuồng, muốn xoay người ngồi dậy lại chỉ có thể ghé trên mép giường nôn khan, căn bản không bước nổi một chân xuống đất.
Cuối cùng vẫn phải nhờ vào Cố Tu Nghĩa, giống như đang chăm sóc một ông cụ già yếu, rót cho cậu một cốc nước đường, giúp cậu rửa mặt, lại ôm cậu xuống tầng.
Dù đang ngồi trên bàn ăn, Kỷ Nguyễn vẫn chưa tỉnh táo nổi, Cố Tu Nghĩa múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cậu: "Ăn một miếng."
Hai mắt Kỷ Nguyễn trống rỗng, chậm chạp há miệng: "A ——".
Cháo mềm được đưa vào trong miệng, là cháo ngọt, nhưng lúc này đây ý thức của cậu như bị rút cạn, đối với mọi thứ xảy ra bên ngoài đều cảm thấy hoảng hốt không chân thực.
Còn có điểm nào đó rất kì quái.
Đợi một lúc, cậu nghe thấy Cố Tu Nghĩa dường như đang cười, nhẹ nhàng nhéo má cậu: "Nhai đi nào, ngay cả ăn thế nào cũng quên rồi sao?"
A..... Hóa ra là cái này....
Bảo sao cảm thấy có chỗ nào là lạ, thì ra là cậu đã quên nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710882/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.