Đêm đó môi Kỷ Nguyễn sưng lên.
Không hôn đến trầy da đã là sự kiềm chế cuối cùng của Cố tổng.
Cho nên ngày hôm sau Kỷ Nguyễn rời giường liền muốn đi đường vòng.
Nghĩ tới bị Cố Tu Nghĩa bắt được nhất định lại ấn xuống hôn một trận, chỉ sợ sau khi đến trường lập tức bị Hàn Tiểu Lâm cùng đồng bọn dồn ở góc tường, truy hỏi có phải cậu lén một mình đi ăn bún ốc siêu cay mà không rủ bọn họ không.
Kỷ Nguyễn lặng lẽ mở cửa phòng, ló đầu ra nhìn, xác định ngoài hành lang không Cố Tu Nghĩa, đeo khẩu trang lên nhón mũi chân nhanh nhẹn trốn đi.
Nào biết khi vừa đến chỗ ngoặt, không kịp phanh lại đụng vào tường thịt, vừa ngẩng đầu nhìn, còn ai ngoài Cố Tu Nghĩa, sợ tới mức Kỷ Nguyễn ôm ngực liên tục lùi về phía sau.
Cố Tu Nghĩa vội vàng đỡ lấy Kỷ Nguyễn, xoa xoa ngực cậu: "Em không thoải mái?"
Kỷ Nguyễn: "...... Không, không có."
Thần sắc nghiêm túc của Cố Tu Nghĩa làm cho người ta sợ hãi, một tay kéo khẩu trang của Kỷ Nguyễn xuống, bàn tay ấn trên ngực cậu: "Nói thật đi, có phải tim cảm thấy khó chịu?"
Kỷ Nguyễn không hiểu người này vì sao sáng sớm đã lên cơn, tim cậu đập đúng là có hơi nhanh, nhưng là bởi vì bị hắn dọa cho giật mình, tình huống này tim đập nhanh không phải là chuyện bình thường sao?
"Thật sự không có mà..." Cậu đẩy tay Cố Tu Nghĩa ra, nghiêm túc nói: "Em không có bệnh tim."
Lông mày Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710823/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.