Trưa hôm ấy...
“Alo, ai đấy?”
“Ông ơi, là còn đây mà. Ông không có lưu số của con luôn ạ?”
“Ồ, haha. Khánh Minh hả con. Ông nội xin lỗi con nha, tại trước giờ con có hay gọi cho ông đâu mà ông biết. Ông còn tưởng bây giờ ông già nên hoa mắt nhìn nhầm ấy chứ.”
“...” Có thằng cháu rơi vào trầm tư...
Khánh Minh nghe ông nội cười mà chẳng thấy vui vẻ nổi, bởi vì ông nói câu nào cũng khiến hắn phải nghẹn cả họng.
Bên kia điện thoại, tiếng phẩy quạt đều đều vang lên.
“Hôm nay làm sao thế. Tự dưng cháu nội lại gọi cho ông vậy? Quà sinh nhật không phải ông tặng rồi sao? Con còn việc gì muốn tìm ông à?”
“Con... đâu có gì đâu ông. Đâu, đâu phải có việc là con mới tìm ông đâu. Dạo này ông khỏe không ạ?”
“Ồ, vậy á. Thế thì ông khỏe nhé, còn sống được thêm năm mười năm nữa lận đấy.”
“Ông nội... kỳ ghê. Ông đừng nói thế mà...” Không nhắc thì thôi, nghe ông nhắc đến làm hại thằng cháu lại thấy sợ.
“Làm sao nào? Có gì thì nói đại đi, ông bận lắm đấy. Ông cúp bây giờ này.”
Bên kia điện thoại bỗng lặng thinh.
Bên này ông cụ lại giục: “Hết chuyện nói thì cúp đấy nhé. Vậy thôi nha con. Ông cúp đấy.”
“Khoan, khoan đã ông!”
Người nào đó gấp gáp nói, ông cụ bên này cười khẽ một tiếng, ông biết tỏng hết nhé.
“Sao nào? Có chuyên gì rồi phải không? Ông còn không hiểu mày hả con? Con với Hạ Chi làm sao à?”
Bên kia có người lại ngập ngừng, khó khăn lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365268/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.